"Ôi, không khóc! Không khóc! Ngươi xem, chúng ta rốt cục đoàn tụ, ngươi không phải lập tức sẽ ở lại Thái Lăng Các của ta hay sao?"
Côn Ngô muốn thừa thế xông lên, dùng tình cảm nhiều năm như vậy để giữ lấy Lộ Tiểu Thiền, khiến Thư Vô Khích nghe một chút tiếng lòng của Lộ Tiểu Thiền.
Ai con mẹ nó nguyện ý đi theo ngươi tới Vô Ý Cảnh Thiên cái nơi "chim không thèm ị, gà không đẻ trứng, rùa không cặp bờ" kia chứ!
"Ta..."
Trong lòng Lộ Tiểu Thiền vạn phần mừng rỡ, đang muốn đáp ứng Côn Ngô, khóa Tiên Lăng đột nhiên bị kéo căng, siết chặt đến nỗi khiến xương cốt của y như muốn đứt đoạn.
Y thình lình nhớ lại lúc trước bản thân đã đáp ứng Thư Vô Khích, sẽ đi cùng hắn.
"Ta đã đáp ứng Thư Vô Khích, chờ trị xong đôi mắt, liền đi cùng hắn, ta nói được thì phải làm được."
Biểu tình Côn Ngô vô cùng đau đớn, chỉ vào Thư Vô Khích: "Ngươi... Ngươi sao có thể ngay cả hài tử cũng lừa gạt!"
"Ta lừa y cái gì?" Thư Vô Khích hỏi ngược lại.
Côn Ngô nghiến răng nghiến lợi, rõ ràng đôi mắt của Lộ Tiểu Thiền không thể trị khỏi.
"Được, chờ trị khỏi đôi mắt cho ngươi đã, không trị khỏi liền ở lại nơi này ta nuôi!" Côn Ngô quyết định áp dụng chiến thuật vu hồi.
"Ta đã đáp ứng Vô Khích ca ca, vô luận có trị khỏi hay không, chỉ cần hắn dẫn ta tới tìm ngươi, ta đều sẽ đi cùng hắn." Lộ Tiểu Thiền trả lời.
"Cái gì? Ngươi ngay cả cái này cũng đáp ứng hắn? Trẻ nhỏ vô tri! Trẻ nhỏ vô tri a!" Côn Ngô liền trưng ra bộ dáng không thở nổi.
"Ta vô tri cái gì?"
Ai tốt với ta, ta liền đi cùng người đó!
Ngươi bỏ ta lại Lộc Thục Trấn nhiều năm như vậy, ở đây ăn ngon sống tốt, thật vất vả mới có Thư Vô Khích đến chăm sóc ta, ta đi cùng hắn thì có gì sai?
Thư Vô Khích mở miệng: "Chúng ta tạm thời ở lại Thái Lăng Các. Côn Ngô sẽ chuẩn bị đan dược cho ngươi."
"Chúng ta ở lại nơi này? Quá tốt rồi! Nơi này có vẻ rất thú vị!" đôi mắt Lộ Tiểu Thiền đều sáng lên.
"Côn Ngô, ta muốn đọc tất cả y kinh dược điển của Thái Lăng Các các ngươi."
"Ngươi muốn xem thì xem đi... Chỉ là không thể mang ra khỏi Thái Lăng Các." Côn Ngô biết Thư Vô Khích là thiên tài vạn năm khó gặp, nếu như hắn muốn học cái gì, liền nhất định có thể học được cái đó.
Xem ra, hắn muốn đích thân nghiên cứu phương pháp chữa khỏi đôi mắt cho Lộ Tiểu Thiền.
"Ta mang ngươi đi nghỉ trước." Thư Vô Khích kéo khóa Tiên Lăng, Lộ Tiểu Thiền lắc lư rồi lại quơ quào, Thư Vô Khích liền xoay người nâng cùi chỏ của y, mang y ra khỏi tĩnh thất.
Cửa vừa đóng lại, ngay cả dòng nước đang lơ lửng giữa không trung cũng không còn âm thanh, Côn Ngô nhắm mắt thở dài, ngồi ngay ngắn xuống.
"Quả thực... không ngăn được sao? Bất quá hết thảy nguyên nhân, đều vẫn là lỗi lầm của ta."
Ngẩng đầu lên, Côn Ngô nhớ lại sự tình hơn một ngàn ba trăm năm trước.
Năm đó Côn Ngô nhận được Nguyệt điểu đưa thư từ Vô Ý Cảnh Thiên, Kiếm Tông Ương Thương sắp bước tới tầng thứ bảy của cảnh giới "Đại Thế", chính là thời điểm tu luyện mấu chốt.
Cảnh giới "Đại Thế" có chín tầng, tầng thứ bảy chính là tầng cảnh giới cuối cùng của Kiếm Tông đời trước, hắn cũng đã tịch diệt ngay tại tầng cảnh giới này.
Cho nên việc này không phải chuyện nhỏ, hơn nữa dùng thân thể phàm tục mưu toan tiến vào con đường của Thần, vốn chính là nghịch thiên mà đi, nói không chừng sẽ có kiếp nạn lôi đình vạn cân.
Từ thuở Hồng Hoang, tổ sư gia lập ra Thái Lăng Các cùng vị Kiếm Tông đầu tiên của Vô Ý Cảnh Thiên đã là đôi bạn cực kì thân thiết, năm đó có ước hẹn, mỗi một đời Kiếm Tông của Vô Ý Cảnh Thiên khi sắp phá chín tầng của cảnh giới "Đại Thế", Thái Lăng Các đều sẽ phái đệ tử tới trông coi chiếu cố.
Nếu như vượt cửa ải thất bại, liền dùng y đạo đại chú của Thái Lăng Các bảo vệ tu vi, như vậy sẽ không lập tức biến thành tro bụi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!