Lộ Tiểu Thiền theo bản năng muốn nắm lấy Thư Vô Khích, thế nhưng Thư Vô Khích lại lên tiếng trước một bước: "Không cho sờ loạn."
Tay Lộ Tiểu Thiền chỉ có thể cứng ngắc giữa không trung, không chỗ để.
Thế nhưng cách nhau gần như vậy, y dường như có thể nghe thấy nhịp tim của Thư Vô Khích, hô hấp của hắn, còn có cánh tay đầy sức mạnh của hắn.
Cái cảm giác này rất kỳ diệu, mơ hồ mang theo một tia mong đợi không nên có.
Thư Vô Khích nghiêng người, ôm y tiến vào.
Lộ Tiểu Thiền lặng lẽ nghiêng mặt qua, đem lỗ tai của mình dán vào lồng ngực Thư Vô Khích, cảm giác rất rắn chắc, y một bên rất muốn tiếp tục dùng lực dán chặt thêm chút nữa, một bên lo lắng Thư Vô Khích sẽ mắng y áp vào quá gần.
Thư Vô Khích đặt y xuống, để cho y ngồi ở trên một cái tiểu bồ đoàn* rách nát.
[*mấy cái đệm tròn mà người tu hành hay ngồi lên ấy.]
Không cần ai mở miệng, Lộc Thục tự giác cúi đầu, gom rất nhiều cỏ khô cùng cành khô, dùng miệng vây thành một đoàn, sau đó vẫy đuôi một cái, mấy đốm lửa bay vào đám cỏ khô đang chất chồng lên nhau, đám cỏ khô lập tức bùng cháy.
Ánh lửa chập chờn, chiếu sáng toàn bộ miếu Thổ Địa.
Cái miếu Thổ Địa này hoang phế đã lâu, không nói đến chuyện đâu đâu cũng có mạng nhện, ngay cả tro bụi cũng dày đặc một mảng. Tượng Thổ Địa Công chống gậy cũng nứt ra rồi, lư hương trước mặt bên trong rỗng tuếch.
Lộ Tiểu Thiền chà xát tay, Lộc Thục xoay một vòng quay xung quanh y, cơ hồ bao bọc lấy y.
"Nơi này thật là quạnh quẽ a! Không có lấy nửa điểm sinh khí."
"Quen là tốt rồi." Thư Vô Khích không để ý lắm.
Quen là tốt rồi? Ai có thể quen với chỗ không có sinh khí a?
"Vậy nơi ngươi ở, cũng là như vậy sao? Có người nào bên cạnh ngươi không?"
"Đã từng có, sau đó không có."
Lộ Tiểu Thiền lần đầu tiên cảm thấy mắt mù thật sự không phải là chuyện tốt đẹp gì, bởi vì như thế khiến y không nhìn thấy được biểu tình của Thư Vô Khích.
"Vậy thời điểm ngươi ở một mình, thường làm cái gì?"
"Nhớ một người, đợi một người."
"Vậy ngươi đợi bao lâu?" Lộ Tiểu Thiền thật sự cảm thấy hiếu kỳ, rốt cuộc là ai, có thể được Thư Vô Khích để ở trong lòng?
"Một ngàn ba trăm bảy mươi hai năm."
Mắt thấy tia lửa tóe ra từ đám cỏ khô sắp đụng vào đôi tay đang sưởi ấm của Lộ Tiểu Thiền, cổ tay Thư Vô Khích liền nhấc lên, khóa Tiên Lăng liền vung ra thành một vòng cung, tia lửa chạm vào khóa Tiên Lăng, trong nháy mắt liền bị dập tắt.
Lộ Tiểu Thiền biết, dùng thời gian mười sáu năm ngắn ngủi của chính mình không thể nào lĩnh hội được ngàn năm cô độc của Thư Vô Khích, nhưng y cứ muốn biết rõ tất cả mọi thứ về hắn.
"Thời gian dài như vậy a... vậy ngươi có đợi được không, hay là đã quên mất người mà mình đợi là ai?"
Tựa như trong trấn đã từng có một vị cụ ông, thê tử của ông ấy vào rất nhiều năm trước đã sinh bệnh qua đời, ông ấy mỗi ngày đều thắp hương cho thê tử suốt hơn năm mươi năm, sau đó, cụ ông cái gì cũng đều quên. Ngay cả thê tử tên gọi là gì, cũng không còn nhớ rõ.
Cõi đời này làm gì có thiên trường địa cửu.
Ngay cả một đời một kiếp cũng hiếm ai có đủ sức mà đi đến cuối cùng.
"Ngươi có quên thở không?" Thư Vô Khích hỏi.
Không hiểu tại sao, Lộ Tiểu Thiền lại cảm giác được Thư Vô Khích đang nhìn mình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!