Chương 20: Thuật "Nhất Diệp Chướng Mục"

"Ngày mai, nó sẽ đem đôi dế phun ra." Thư Vô Khích nhàn nhạt đáp.

"Ồ..." Lộ Tiểu Thiền thở ra một hơi.

Đúng lúc này, Lộ Tiểu Thiền nghe thấy ngoài cửa sổ có tiếng người kêu "Cứu mạng".

Lộ Tiểu Thiền vừa nghe, lập tức từ trên giường ngồi bật dậy, y vốn dĩ chưa cởi giày, trực tiếp chạy tới trước cửa sổ.

Là tên gõ mõ cầm canh, hắn liên tục té lăn rồi bò dậy, cà lăm không rõ lắm.

Hai bên đèn đuốc vốn đã tắt liền sáng lên, có mấy gia đình đem cửa sổ đẩy ra.

"Này! Làm sao vậy! Xảy ra chuyện gì!"

Rõ ràng đằng sau tên gõ mõ cầm canh cũng không có hung thần ác sát truy đuổi hắn, hắn lại giống như bị dọa đến mặt mày trắng bệch, té bò ra trên mặt đất.

"Tiểu nhị ca không thở nữa rồi! Dáng dấp kia của hắn cùng thời điểm thiếu gia Trần gia chết giống nhau như đúc! Mau đi xem!"

"Hả? Cái gì?"

"Tiểu nhị ca chết rồi? Còn giống y như đúc thiếu gia Trần gia?"

"Mau! Mau kêu Lưu lão đầu đi xem xem!"

Lưu lão đầu chính là đại phu chân đất ở trong trấn, ngày thường xem mấy bệnh như đau đầu nhức não thì còn được, chứ đụng trúng mấy tạp chứng nguy nan, hắn liền bó tay.

"Ai! Lộc Thục Trấn của chúng ta gần đây thật nhiều xúi quẩy! Trước tiên là tới một tên thần côn ăn hại, chặt mất cây hòe già trăm năm của chúng ta!"

"Liền đưa tới Tà linh gì đó! Đem Hồ Đồ ăn tươi nuốt sống! Tuy rằng tên Hồ Đồ kia cũng là có tội thì phải chịu đi!"

"Đúng đó! Thiếu gia Trần gia còn chưa có qua đầu thất của lão thái gia, liền ở trong nhà Hồ Đồ, chết vì thượng mã phong! Nghe nói thời điểm Lưu lão đầu đi vào khám nghiệm thi thể cho hắn, quần áo hắn xốc xếch, hai gò má nhô cao, gầy đến mức như cái cây khô!"

"Đi đi đi! Chúng ta cũng đi xem xem!"

Lộ Tiểu Thiền nuốt nước miếng, chuyển về hướng Thư Vô Khích, lộ ra biểu tình tha thiết mong chờ.

"Không phải đã nói, không xem náo nhiệt sao?" Thư Vô Khích không nhanh không chậm mở miệng.

"Đây không phải là xem náo nhiệt! Là tiểu nhị ca xảy ra chuyện a!" Lộ Tiểu Thiền hiện tại thật sốt ruột, "Không có tiểu nhị ca, một tên ăn mày mắt mù như ta đã sớm chết đói!"

"Hiện tại hắn cũng đã chết."

"Hắn chỉ là không thở mà thôi! Vạn nhất bấm huyệt nhân trung xong thở lại thì sao?"

Lộ Tiểu Thiền vội muốn chết, sờ cành trúc Thư Vô Khích để trên bàn, gõ lung tung xuống đất, thiếu chút nữa bị ghế ngáng chân té lộn nhào.

Thư Vô Khích nâng lên cành trúc, nhẹ nhàng lướt tới, nắm lấy một đầu khác của cành trúc.

"Không quản hắn sống hay chết, đây là đêm cuối cùng ngươi ở lại Lộc Thục Trấn."

Thanh âm Thư Vô Khích so với lúc thường càng thêm trầm thấp, hắn hiện tại là nghiêm túc, sẽ không tiếp tục để Lộ Tiểu Thiền làm bừa.

"Ta nghe lời ngươi! Ta thật sự nghe lời ngươi!"

Thư Vô Khích đứng dậy, kéo Lộ Tiểu Thiền đi ra ngoài.

Xung quanh nhà của tiểu nhị ca đã vây không ít người, lúc đầu còn có mấy đại mụ đại thẩm, các nàng vừa nhìn thấy tiểu nhị ca cái gì cũng không mặc, ngã chỏng vó lên trời nằm ở đó, liền nhanh chóng kêu lên cái gì mà "Không biết xấu hổ" rồi bỏ chạy ra ngoài.

Lưu lão đầu nhấn nhấn người tiểu nhị ca, lại nhét vào trong miệng hắn một miếng sâm nhỏ, hắn lúc này mới thở ra một hơi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!