Dần dần, tiếng gầm vang của thủy triều bên trong tai không ngừng kéo đến, Lộ Tiểu Thiền buông lỏng ra Thư Vô Khích, quay qua gõ đầu của mình.
"Ôi! Ôi! Lại tới nữa rồi! Ồn ào chết người!"
"Ta chữa khỏi cho lỗ tai của ngươi, sau đó ngươi có thể ngoan ngoãn nghe lời ta hay không?" Thư Vô Khích cuối cùng mở miệng.
"Sẽ! Sẽ! Ngươi nhanh chóng khiến thanh âm bên trong lỗ tai của ta dừng lại!"
"Sau này còn xem náo nhiệt nữa không?"
"Không xem!"
Lộ Tiểu Thiền như chém đinh chặt sắt, nhưng suy nghĩ trong lòng lại là — ai ôi, cái vụ xem trò vui này, có náo nhiệt còn có thể không nhìn?
"Nghiêng người sang đi."
Lộ Tiểu Thiền lập tức nghiêng người sang, không biết Thư Vô Khích nhỏ vào trong lỗ tai y giọt gì, một trận cảm giác mát mẻ rơi xuống mảng sóng cuộn trào trong tai Lộ Tiểu Thiền, nháy mắt trở nên tĩnh lặng.
Lộ Tiểu Thiền cơ hồ ngay trong nháy mắt đó, chìm vào giấc ngủ.
Trong giấc mộng, y nhìn thấy thiếu niên toàn thân mang theo chai chai lọ lọ, trên eo còn giắt một bầu rượu.
Trên đỉnh mây, linh khí vạn vật hết đợt này đến đợt khác theo ánh trăng chập trùng, Vô Ý Kiếm Hải cũng trở nên ôn hòa như hơi thở của một đứa trẻ.
Trải qua ngàn vạn năm tẩy rửa linh khí trời đất, Linh Lung Hàn Ngọc một tầng rồi lại một tầng xếp chồng lên nhau, vô tình trấn áp hết thảy Tà linh mang theo dục vọng nỗ lực trèo lên.
Chỉ có tiếng cười đùa cùng chạy trốn của thiếu niên đang không ngừng vang vọng.
"Ngươi xem! Ngươi xem! Hoa ta trồng tại Vô Ý Cảnh Thiên của ngươi cuối cùng cũng nảy mầm! Không phải đều nói nơi này hội tụ uy áp của kiếm thế trong thiên hạ, không có lấy một ngọn cỏ sao! Xem ra thế sự không gì là tuyệt đối!"
Thiếu niên kia dáng dấp mười bốn, mười lăm tuổi, đôi mắt rất lớn, cười rộ lên còn có hai cái má lúm đồng tiền như ẩn như hiện.
Y vừa nâng một cái chậu bạch ngọc nhỏ, vừa mang theo mong đợi mà chạy như bay về phía một bóng lưng.
Đối phương không có xoay người, chỉ giơ tay lên một cái, chậu bạch ngọc nhỏ liền vỡ ra, chồi non rơi xuống đất, mắt thấy sắp khô mục héo tàn.
"Ngươi nếu có rãnh rỗi, thì tìm hiểu y đạo kinh điển của Thái Lăng Các, sớm ngày phá tan cảnh giới "Tá Thế"."
Thanh âm kia thanh lãnh đến cực điểm, bởi vì không có cảm xúc, cho nên chứa đựng kỳ ảo thuần túy không thể diễn tả.
"Ta chính là đang tìm hiểu a!" Con mắt của thiếu niên ửng đỏ, cẩn thận từng li từng tí đem bụi chồi non kia nâng ở trong lòng bàn tay, "Ngươi không biết cái gì gọi là ham muốn, vậy nên không thể nói mình không ham muốn. Ngươi chưa từng từng trải sinh ly tử biệt, vậy nên không thể nói mình nhìn thấu sinh tử. Ngươi không có trải qua nỗi thịnh suy của "nhất hoa nhất thế giới, nhất diệp nhất khô vinh"*, chưa từng cầm lên, sao có thể bỏ xuống?"
"Chỉ cần không nảy sinh ý, liền vô niệm. Vô niệm, thì vô dục."**
[*xuất phát từ ý nghĩa "sinh" và "diệt" của nhà Phật:
Nhất hoa khai, thế giới khởi: một đóa hoa nở, một thế giới mới được sinh ra. Nhất diệp nhất Bồ Đề: đức Phật ngồi dưới gốc cây Bồ Đề tu hành, nhìn chiếc lá trổ sinh rồi rơi rụng mà giác ngộ Luân Hồi, bồ đề cũng có nghĩa là giác ngộ.
Khô vinh hay vinh khô nghĩa là thịnh suy/sang hèn/tươi tốt héo tàn.
**nhà Phật cho "ý" là phần thức thứ bảy, tức là "mạt
-na thức" (phiên âm tiếng Phạn là "manas"), tức là hay nghĩ ngợi.
Dục là dục vọng, ham muốn.]
"Ta nghĩ ngươi mới là tà! Lừa mình dối người! Này ba ngàn thế giới, rốt cuộc vẫn phải có thứ khiến ngươi nảy sinh ý muốn! Vươn chấp niệm! Ngươi càng đè nén, thì dục vọng càng khó bình!"
"Làm càn."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!