Chương 17: Bàn tay đẹp nhất

Kiếm khí của Giang Vô Triều ngưng tụ thành ba đạo kiếm trận, một đạo vây khốn cái cổ "Xung Oan", hai đạo khác vây khốn tay chân "Xung Oan".

Giang Vô Triều tay cầm Minh Lan kiếm, lùi về phía sau, "Xung Oan" nhe răng trợn mắt, lảo đảo một cái liền bị Giang Vô Triều túm lấy lôi qua.

Tà linh ở trong thân thể Vương Đại Dũng tựa hồ hết sức thống khổ, vặn vẹo giằng co.

Cổ tay Giang Vô Triều xoay chuyển một cái, liền tạo thành một kiếm trận, giống như sóng nước gợn ra tứ tán, thanh âm sóng lớn vỗ bờ vang lên, chấn động đến mức lỗ tai Lộ Tiểu Thiền muốn điếc, trời đất quay cuồng một trận.

Mà "Xung Oan" kia thì bị đạo kiếm trận cuối cùng đánh cho tan vỡ, Giang Vô Triều phi kiếm tới, thân kiếm xuyên qua thân thể Vương Đại Dũng, đem Tà linh mạnh mẽ đóng lên vách tường tửu quán, sau đó liền theo thân kiếm biến mất không thấy nữa.

Lộ Tiểu Thiền vẫn còn ngất ngây choáng váng, y cúi đầu, đem tất cả những thứ trước đó ăn vào đều phun ra ngoài.

Bên trong lỗ tai vang lên ong ong, đến cuối cùng ngay cả mật cũng phun ra nốt.

"Ta đã sớm nói với ngươi, cái náo nhiệt này xem xong, ngươi sẽ hối hận." thanh âm Thư Vô Khích vang lên.

Lộ Tiểu Thiền bưng tai, tiếng sóng vỗ bờ vẫn kéo dài không dứt trong đầu.

Thi thể Vương Đại Dũng rơi xuống đất, hai tròng mắt hắn nổ lòi ra ngoài, trên mặt đều là nước bùn, giống như bò ra từ trong bùn đất.

Các hương thân đứng xa xa mà nhìn, cũng không dám tới gần.

Giang Vô Triều thu kiếm vào vỏ, cúi đầu thở ra một hơi dài.

"Chư vị hương thân, đồ tể này cũng là bị người mưu hại. Hiện Tà linh đã rời khỏi thân thể, mong chư vị nể tình đồng hương, đem hắn an táng cho tốt."

Bỗng nhiên, tất cả hương thân đều xông tới, vừa quỳ xuống, vừa dập đầu lạy.

"Thì ra đây mới là tiên quân thật!"

"Đa tạ tiên quân vì chúng ta trừ tà phục ma!"

Ngay tại thời điểm mọi người đang khấu tạ Giang Vô Triều, có người phát hiện cái tên tiên quân giả kia lén lút chui ra khỏi đoàn người đông đúc, ý đồ chạy trốn.

"Thần côn muốn bỏ chạy!"

"Muốn chạy! Nếu không phải ngươi nghĩ ra chủ ý xấu xa, phá hỏng... phong thủy của Lộc Thục Trấn chúng ta! Tà linh làm sao có thể tiến vào!"

Các hương dân đang nháo động không rõ ngự tà đại chú là cái gì, liền trực tiếp coi nó là phong thủy.

"Đánh chết hắn!"

"Còn hết ăn rồi lại uống nhiều ngày như vậy!"

Giang Vô Triều thật vất vả mới ngăn được các thôn dân thi bạo với tên tiên quân giả kia, quay người sang, liền phát hiện Lộ Tiểu Thiền cùng cái vị công tử trẻ tuổi ngồi trên nóc nhà không thấy đâu nữa.

Lộ Tiểu Thiền nắm cành trúc, một đường loạng choạng, thật vất vả mới cùng Thư Vô Khích trở lại được khách sạn, lập tức liền ngã xuống trên giường nhỏ.

"Thật là khổ sở a... Chuyện gì thế này a..."

"Đó là bởi vì thế mà Minh Lan kiếm của Giang Vô Triều mượn, chính là thanh âm. Mà thính giác của ngươi so với người bình thường nhạy cảm hơn nhiều, vậy nên đương nhiên chịu ảnh hưởng so với người bình thường nghiêm trọng hơn."

"Mượn thế... là gì?"

"Bất kể tiên nhân có tu vi ngàn năm, hay cầm trong tay thần binh lợi khí, thì sức mạnh của cá nhân đều hữu hạn. Tà linh trên thế gian đều dùng dục vọng làm thức ăn, hút tà niệm càng nhiều càng sâu đậm, liền càng cường đại. Tương phản, Tiên môn Kiếm Tông coi trọng thiên địa cộng cảm, mượn linh khí của thế gian vạn vật, đến khử tà hóa sát. Cái này gọi là mượn thế."

"Ồ... vừa nãy ngươi nói... sư phụ của Giang Vô Triều... Lăng Niệm Ngô cảnh giới chỉ là "Tá Thế"*? Nghĩa là còn có thứ so với nó lợi hại hơn? Vậy cảnh giới của Giang Vô Triều là gì?"

[*Tá là vay mượn, Thế là thế lực, nguồn sức mạnh.]

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!