Ngay lúc ấy, một trận thanh âm thanh lãnh lại ôn hòa vang lên: "Tiểu Thiền, nước nguội, đứng lên đi."
Thần hồn thiếu niên trong mộng rơi thẳng xuống, ngã vào trong cơ thể Lộ Tiểu Thiền, vai Lộ Tiểu Thiền run lên một chút.
Thư Vô Khích vỗ nhẹ lên thành thùng gỗ.
Lộ Tiểu Thiền mở choàng mắt... Y lại nằm mơ!
"Ồ! Được!"
Lộ Tiểu Thiền vừa tiếc nuối giấc mộng mới đó mà đã tỉnh rồi, vừa bò dậy, đem nước trên người mình lau khô, ngồi chồm hỗm xuống sờ tới sờ lui muốn nhặt lên mớ quần áo rách nát của mình.
Đợi đã... nam tử trong mộng chẳng phải thu giữ tóc mà tiểu thiếu niên cắt đi sao, lẽ nào... thiếu niên kia thật sự chính là mình? Mà Thư Vô Khích chính là như thế mà có được tóc của y?
Lộ Tiểu Thiền còn đang duy trì động tác ngồi chồm hỗm trên mặt đất tìm quần áo, mãi đến tận khi thanh âm Thư Vô Khích vang lên.
"Quần lót." Thư Vô Khích dùng cành trúc nhấc lên một cái quần nhỏ màu trắng, đặt lên tay Lộ Tiểu Thiền.
Lộ Tiểu Thiền nhanh chóng mặc vào.
Quần lót này chất liệu mềm mại, tiểu Tiểu Thiền sinh trưởng mười sáu năm, vẫn là lần đầu tiên hưởng thụ đãi ngộ tốt như vậy.
"Áo trong." Thư Vô Khích chọn một bộ quần áo cho y.
Lộ Tiểu Thiền đời này chưa bao giờ mặc qua áo trong! Có thể có miếng vải rách đem cả người gói kỹ là tốt lắm rồi!
Ánh mắt y không nhìn thấy, giằng co nửa ngày, phía trên và phía dưới của cái áo bị đảo ngược.
"Y phục này thật kì quái! Bả vai ta thật không thoải mái a!"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lộ Tiểu Thiền nhăn lại.
"Ta giúp ngươi mặc, ngươi đứng yên không được nhúc nhích."
Ôi chao? Thư Vô Khích giúp y mặc quần áo!
Hắn nguyện ý giúp y mặc quần áo, làm sao có thể không chạm vào cơ thể a?
Ôi chao, ôi chao, lúc này không chạm vào, còn đợi khi nào nữa!
"Được a." Lộ Tiểu Thiền ngoan ngoãn đứng yên, dang rộng hai tay.
Áo trong mặc ngược trên dưới được cởi ra.
Động tác của Thư Vô Khích rất nhẹ nhàng, hắn đứng đối diện Lộ Tiểu Thiền, đem ống tay áo bên trái xỏ lên người Lộ Tiểu Thiền, tiếp theo là đến bên phải.
Hắn cúi đầu, đem vạt áo Lộ Tiểu Thiền khép lại.
"Thư Vô Khích, ngươi có phải đang khẩn trương?"
Thư Vô Khích không trả lời y.
Thân hình của hắn so với Lộ Tiểu Thiền cao hơn rất nhiều, mỗi lần nói chuyện với Lộ Tiểu Thiền, hắn đều sẽ cúi thấp đầu một chút.
Lão ăn mày nói qua, bộ dáng đẹp nhất thế gian chính là thời điểm mỹ nhân cúi đầu, cõi lòng đầy mong đợi rồi lại e lệ.
Còn Thư Vô Khích thì sao?
Bộ dáng của hắn vào thời khắc này là gì?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!