Chương 1: Ngồi trong bụng tiên quân, rượu thịt xuyên ruột chui ra ngoài (1)

Mặt trời có chút gay gắt, thương lữ và các khách nhân lui tới vừa uống trà, vừa nhìn một thiếu niên mười bốn, mười lăm tuổi vẻ mặt đưa đám, ôm cây cột của quán trà không chịu buông tay.

Hai nữ khách ngồi ở bên cạnh nghỉ chân không đành lòng, bởi vì thiếu niên kia trời sinh có một làn da trắng nõn, tuấn tú đáng yêu, mới vừa rồi còn cười hì hì, các nàng cho bao nhiêu kẹo liền ăn hết bấy nhiêu, lúc nói chuyện hai cái răng khểnh như ẩn như hiện, tinh thần trong đôi mắt phấn chấn, một tiếng "tỷ tỷ" hai tiếng "tỷ tỷ" hống các nàng vui vẻ đến nỗi đem cả túi kẹo đường đều cho y.

Nhưng hiện tại, nước mắt y lại đọng ở trên hàng mi, bộ dáng "gió vi vu thổi, tráng sĩ một đi không trở lại", quả thật đáng thương.

"Ôi chao! Tiểu sư đệ của ta ơi! Kiếm Tông Ương Thương sắp sửa phá thế lịch kiếp, lần này vạn nhất bị tẩu hỏa nhập ma hay bị Tà linh nhân cơ hội xâm chiếm thân thể thì sao? Ngươi phải thay ta đi lên đó nhìn hắn!"

Một nam tử trung niên đầu đội nón rộng vành không nhìn thấy mặt, đang muốn kéo ra thiếu niên tay ôm chặt cây cột.

"Ta không đi! Ta không đi! Cái địa phương quỷ quái kia không có lấy một ngọn cỏ! Quảng Hàn se lạnh! Không có dế! Không có chim hót! Sẽ khiến ta buồn chết!"

"Đây không phải vừa vặn để thanh tâm tịnh tu hay sao?" Nam tử liền dụ dỗ y.

"Ta không tu! Hiện tại rất tốt!"

"Ai nha, ngươi thay ta đi ba ngày! Ba ngày sau ta sẽ tới đón ngươi về!"

"Một canh giờ ta cũng không đi!"

"Sư đệ, ngoan! Người người đều muốn lên Kiếm Ý Các tham tập, sao tới lượt ngươi lại không muốn đi?"

"Không muốn! Ngươi không phải nói cái chỗ quỷ quái của Kiếm Tông kia đều cấm tình đoạn dục hay sao? Hắn từ nhỏ đã không rời khỏi Vô Ý Cảnh Thiên, chắc chắn cũng không biết cái gì ăn ngon! Cái gì chơi vui! Cái gì xem hay! Vui sướng buồn đau đều không có! Dục vọng cũng không có! Làm sao Tà linh có thể xâm chiếm thân thể! Khỏi cần lo lắng!"

"Ngươi không phải thích ngắm mỹ nhân hay sao? Kiếm Tông Ương Thương hơn hai ngàn năm tu vi, linh khí không hề tầm thường, dung mạo tất nhiên cũng là cực phẩm thế gian chưa từng thấy qua."

"Cực phẩm thì thế nào? Ta có thể sờ hắn sao? Ta có thể hôn hắn sao? Ngẩng đầu nhìn hắn cũng đã là đại bất kính rồi! Không đi!"

Thiếu niên rung đùi đắc ý, chính là không chịu đi.

Ai ngờ, cái người hống y nãy giờ kia liền lộ ra bộ mặt thật, hoặc là không làm, đã làm là làm đến cùng, gọi ra linh thú Cửu Diêu, đem toàn bộ quán trà đều vây đến ngợp trời.

Ba ngày sau, thiếu niên đứng trước Vô Ý Kiếm Hải tê tâm liệt phế mà hét lên: "Sư huynh! Ngươi mau tới đón ta về nhà! Không phải nói ba ngày sao? Nơi này không có thứ gì hết! Ăn, uống đều không có! Ta sắp chết rồi!"

Lại qua ba ngày, thiếu niên đứng ở chỗ cũ chửi ầm lên: "Có bản lĩnh thì đời này ngươi đừng tới gặp ta nữa! Nếu không ta liền đốt cái lều cỏ của ngươi! Phá lò đan của ngươi! Hủy ấm lô của ngươi!"

Ba ngày của ba ngày sau đó, thiếu niên mờ mịt nhìn sương khói lượn lờ kỳ thật là kiếm khí quay cuồng tại biển kiếm, tội nghiệp mà nói: "Sư huynh... Ngươi còn không đến đón ta về nhà, ta liền nhảy xuống... Đến lúc đó thần hình đều diệt... Xem ngươi ngày sau làm sao ăn nói với tổ sư gia!"

"Chỗ này của ta, không tốt đến như vậy sao?"

Thanh âm tựa như muốn đóng băng cả vùng biển kiếm đột ngột vang lên.

Thiếu niên cả kinh hít vào một hơi, ngay cả di chuyển thân mình cũng không dám, nấc lên một tiếng, dưới chân liền lảo đảo, vừa muốn té nhào xuống, trong nháy mắt cổ áo phía sau bị kéo lại, khoảnh khắc tiếp theo được người kéo vào trong lồng ngực.

Vừa ngước mắt, liền đối diện với một đôi mắt.

Giăng kín sương lạnh, sâu thẳm như biển cả, nhuốm màu dục vọng.

Hắn cúi đầu nhìn về phía thiếu niên, rõ ràng dung nhan không biểu lộ bất kỳ điều gì, nhưng lại mang theo ý vị mê hoặc, mạnh mẽ đến cực điểm.

Thiếu niên chợt cảm thấy đại nạn sắp tới, không hiểu sao eo lại đau đến muốn chết người!

Chính vào lúc này, toàn thân Lộ Tiểu Thiền run lên bần bật, cảm giác như vừa tỉnh mộng, mở mắt ra phát hiện bốn phía không có lấy một tia sáng, y quơ quào loạn xạ một trận, mò tới một bó rơm rạ lớn.

Đây cũng không phải là lần đầu tiên Lộ Tiểu Thiền mơ giấc mơ như thế, trong mộng thấy bản thân biến thành một tiểu thiếu niên, bị đưa đến nơi nào đó, gặp được một vị nhân vật không dễ trêu chọc, phỏng chừng chính là Huyền môn Kiếm Tông Tiên Thánh.

Vị Tiên Thánh này tràn đầy linh quang, tuy Lộ Tiểu Thiền không nhớ được hình dáng của hắn, nhưng lại chắc chắn rằng ngay cả nhật nguyệt sơn hà cũng đều phải thất sắc trước dung nhan ấy.

Mẹ ơi, trong mộng được vị cao nhân kia ghìm chặt eo như thế, quả thật cứ thấy lâng lâng, Lộ Tiểu Thiền muốn sờ một cái lên eo.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!