Chương 8: (Vô Đề)

Nói là lão ma ma, thực ra bà ta chỉ tầm tuổi mẹ ta.  

"Không thèm mặc cả à? Ngươi nói xem, bán hay không bán?"  

"Không bán. Nhưng ta có một vụ làm ăn lớn hơn hai mươi lượng này, không biết bà có hứng thú không?"  

Ta cười hỏi.  

Bà ta cuối cùng cũng mở to mắt, nhìn ta từ đầu đến chân.  

Khóe miệng khẽ nhếch lên, cười mỉa.  

"Bà có biết Dư gia ở Giang Nam không?"  

Bà ta gật đầu.  

"Vụ làm ăn ta muốn làm, có liên quan đến Dư gia."  

Bà ta bán tín bán nghi, nhưng vẫn đi theo ta đến con hẻm sau một trà lâu.  

"Bà có từng nghe chuyện Dư gia từng nhận nhầm một đứa bé gái chưa?"  

"Ta chính là đứa trẻ đó."  

"Năm đó Dư phu nhân đón ta về, đã đưa cho nhà ta một trăm lượng bạc."  

"Giờ số bạc đó sắp vào túi kẻ khác rồi. Ta không cam tâm, muốn cùng bà làm một vụ giao dịch, không biết bà có muốn không?"  Giao dịch gì?  

"Bà phải nói trước có làm hay không, ta mới dám nói."  

"Nếu thành công, ta được bao nhiêu bạc?"  

"Hai mươi lượng. Nhưng phải đợi khi ta lấy được bạc, mới có thể trả bà…"  

Bà ta chẳng nói chẳng rằng, lật trắng mắt, phun một bãi nước bọt, mắng:  

Lừa đảo!  

Sau đó xoay người bỏ đi.  

"Lan Đình, mau tới xem này! Có người muốn tay trắng bắt sói, nhưng lại thất bại rồi."  

Cửa sổ sau của trà lâu bật mở, một gương mặt mỹ nhân ló ra.  

Thật sự là một gương mặt đẹp!  

Cằm nhọn, môi anh đào, sống mũi cao, mắt phượng dài toát ra nét phong lưu.  

Đáng tiếc…  

Đó lại là một nam nhân.  Hơn nữa còn là một nam nhân vô sỉ, chuyên đi nghe lén người khác nói chuyện.  

Ta liếc hắn một cái, khẽ thở dài:  

Thật đáng tiếc.  

"Tiếc gì chứ? Ngươi nói hết câu coi!"  

Ta đã bước đi mấy bước, nhưng nghĩ lại, cảm thấy không cam tâm, liền quay lại, nhướng mày nói:  

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!