Ngày tháng vẫn trôi qua như thường lệ.
Tổ mẫu có chuyện gì cũng lôi ta ra xả giận.
Mỗi lần chịu không nổi, chỉ cần nhìn thấy đôi mắt mang theo sự cầu xin của mẹ, ta đành nhịn xuống. Thủy Sinh đi rồi, suốt hai năm không có tin tức.
Mãi đến mùa thu năm ta mười bốn tuổi, trong thôn xảy ra một chuyện lớn. Triệu Ngũ Lục, người sống ngay sát vách nhà ta, đột ngột qua đời.
Thê tử của hắn, thành góa phụ.
Người phụ nữ ấy chẳng kém mẹ ta bao nhiêu tuổi, lấy Triệu Ngũ Lục đã nhiều năm, vậy mà vẫn chưa sinh nổi một mụn con.
Mẹ của Triệu Ngũ Lục suốt ngày chửi bà ta là ký nữ chốn lầu xanh,
"gà mái không đẻ trứng".
Con trai vừa chếc, bà già ấy lập tức muốn bán nàng dâu goá của mình đi. Lý quả phụ chạy đến nhà lý trưởng, khóc lóc ầm ĩ cả ngày, vậy mà vẫn chẳng có kết quả gì.
Nhưng chỉ qua một đêm, thái độ của lý trưởng đột nhiên thay đổi.
Ông ta bảo mẹ của Triệu Ngũ Lục chuyển sang ở với con trai út, còn căn viện sát nhà ta để lại cho Lý quả phụ.
Bà già ấy dù không cam lòng, nhưng cũng không dám lên tiếng, đành ngậm bồ hòn mà dọn đi. Dần dần, trong thôn rộ lên tin đồn—Lý quả phụ đã bò lên giường lý trưởng.
Ban đầu, ta không tin.
Lý trưởng đã có râu có ria, cho dù Lý quả phụ thật sự bò lên giường ông ta, thì ông ta có thể làm được gì chứ?
Nhưng chỉ vài ngày sau, cổng viện của Lý quả phụ liền treo lên một chiếc đèn lồng đỏ.
Nàng ta mở cửa làm ăn. Lý quả phụ không nhất thiết phải lấy bạc.
Ăn ngon mặc đẹp, chỉ cần có người mang đồ vào nhà nàng ta, thì nàng ta liền vui vẻ tiếp đãi.
Từ ngày đó, nhà nàng ta chưa từng có một đêm yên tĩnh.
Ban ngày là cha, đến tối lại có thể đổi thành con trai của hắn.
Vậy nên, dù mẹ của Triệu Ngũ Lục có khóc lóc la hét, Lý quả phụ vẫn mặc váy đỏ, đầu cài một cây trâm bạc to, tay cầm hạt dưa, vừa nhai vừa mắng. Mỗi lần ra ngoài, nếu đi ngang qua nhà Lý quả phụ, nàng ta thường đứng ngay cổng.
Nàng ta không quá xinh đẹp, nhưng bộ n.g.ự. c căng tròn, vòng eo nhỏ đến mức một bàn tay cũng có thể ôm trọn.
Dáng đi yểu điệu lả lướt, ngay cả ta nhìn cũng thấy mê mẩn, huống hồ là nam nhân?
"Vẫn là tiểu tử trẻ tuổi tốt hơn, miệng không hôi, bên dưới cũng sạch sẽ…"
Nàng ta ôm ngực, lười biếng nhả ra một câu.
Mấy mụ đàn bà trước cửa cãi nhau với nàng ta, nàng ta liền hờ hững gọi thẳng tên từng đứa con trai của họ.
Thế là mấy người phụ nữ ấy vừa xấu hổ vừa tức giận, bỏ đi không nói một lời.
Lý quả phụ hừ lạnh một tiếng, ngẩng cao đầu như một vị tướng quân vừa đại thắng trở về, quay người tiêu sái bước vào nhà. Từ ngày Lý quả phụ treo đèn lồng, cha ta như chó ngửi thấy mùi thịt, mỗi ngày đều chầu chực trên tường nhà nàng ta.
Lúc này, sự thiên vị của tổ mẫu mới phát huy tác dụng.
Bởi vì Lý quả phụ không phải loại làm không công.
Cha ta vừa không có tiền, vừa không dám lấy đồ trong nhà, nên chỉ có thể ngồi xổm dưới chân tường, vừa thèm thuồng vừa nuốt nước miếng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!