Ta cứ tưởng giữa ta và Thủy Sinh chỉ là một cuộc trao đổi.
Hắn để ta không bị đói.
Ta để hắn không cảm thấy cô đơn. Mùa đông đến, việc trong nhà cũng đã xong.
Ngoài việc ngủ, thì chỉ còn đi tám chuyện cùng hàng xóm.
Ta có thừa thời gian. Ta leo qua bức tường phủ một lớp tuyết mỏng, cửa sổ thư phòng vẫn mở.
Hắn đứng trước bàn sách, tay cầm bút, vén tay áo, phong thái tiêu sái mà tuấn tú.
Ở Giang Nam, ta từng thấy rất nhiều thiếu niên như thế.
Bọn họ tụ họp thành nhóm, cùng nhau luận thơ bàn sách.
Dưới mái ngói xanh, tường trắng, trong cơn mưa phùn lất phất—
Khung cảnh mịt mờ ấy từng là cuộc sống hằng ngày của ta.
Ta cứ nghĩ cuộc sống sẽ mãi như vậy, nhưng không ngờ…
Hóa ra ta chỉ là chim khách chiếm tổ chim cưu mà thôi! Thủy Sinh nhìn thấy ta, đặt bút xuống, chống tay lên bệ cửa sổ.
Hắn đã dần quen với sự tự tiện của ta.
"Thủy Sinh, nhìn kìa!"
Ta chỉ vào cây hồng ngoài tường.
Trên cành vẫn còn mấy trái hồng chín đỏ, có một đàn chim sẻ béo tròn đang tranh nhau ăn.
"Thủy Sinh, sự sự như ý!" (Mọi sự như ý)
Ta cười nói.
Hắn sững sờ một thoáng, dường như không ngờ ta đột nhiên thốt ra câu ấy.
Sự sự như ý.
Hắn khẽ đáp lại.
Nhưng cả ta và hắn đều biết—
Câu nói này, với ta mà nói, là điều mãi mãi không thể có được.
Nhưng ta vẫn cười rạng rỡ, vui vẻ đón nhận nó.
07
Trên bàn lại có kẹo vừng giòn và bánh mai hoa.
Những thứ này rất phổ biến ở Giang Nam.
"Đây là nhà ngươi tự làm?"
Ta nhón lấy một miếng kẹo vừng, bỏ vào miệng. Vừa giòn vừa ngọt.
Trấn trên không có ai bán món này.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!