Mẹ chỉ lớn hơn tam thẩm mấy tuổi, nhưng nếu hai người đứng chung một chỗ, ai cũng nghĩ mẹ là mẫu thân của thẩm.
Bà đã bị ta và Thanh Hòa đè nặng đến mức gầy rộc cả người.
Vì nửa quả trứng của Thanh Hòa, năm ta mười tuổi, ta đã làm một chuyện long trời lở đất.
Từ đó danh tiếng của ta lan khắp Triệu Gia thôn, dọa đến mức không cô nương nào dám nói chuyện với ta nữa.
Ngay cả các thẩm, các bá cũng xem ta như ôn thần, thấy mặt là vội tránh xa. Trong nhà nuôi mười một con gà mái.
Trời ấm, mỗi ngày ít nhất cũng có tám, chín quả trứng.
Nhưng tổ mẫu chưa bao giờ để chúng ta nhặt trứng, lúc nào cũng đích thân mang rổ đi nhặt vào mỗi buổi hoàng hôn.
Bà đếm đi đếm lại, sau đó bỏ trứng vào giỏ trong phòng mình.
Ngoại trừ bà và hai đứa cháu trai nhỏ của bà, người khác chỉ có thể chờ đến dịp lễ tết mới được ăn một quả.
Nhưng vấn đề là—số trứng thừa đi đâu hết rồi?
Tổ mẫu không bao giờ lên trấn, cũng chưa từng sai ai mang đi bán.
Vậy mà trứng cứ biến mất từng ngày.
Thế là mỗi khi trời tối, ta liền lén theo dõi.
Rốt cuộc cũng phát hiện—mỗi lần tổ mẫu nhặt trứng xong, tam thẩm đều ôm rổ kim chỉ vào phòng bà.
Đại bá mẫu cũng đến, nhưng chẳng bao lâu cả hai lại lặng lẽ quay về.
"Mẹ, chắc chắn tổ mẫu đã lén chia trứng cho đại bá mẫu và tam thẩm! Trứng giấu trong rổ kim chỉ kia kìa!"
Ta quỳ trên giường đất, lén mở một khe cửa sổ nhỏ.
Mẹ ngồi dưới ánh đèn dầu, cúi đầu vá quần áo cho Thanh Hòa.
Thấy ta thập thò nhìn ra ngoài, mẹ chỉ cười nhạt, kéo ta lại, rồi đóng kín cửa sổ.
"Phán Nhi, là mẹ vô dụng… mới để con và Thanh Hòa chịu khổ thế này."
Mẹ xoa đầu hai chúng ta, gương mặt đầy chua xót. Mẹ ta là như vậy đó.
Khi cha đánh bà, bà chỉ biết ôm đầu co lại.
Khi có người làm khó, bà chưa bao giờ phản kháng.
Người khác đối xử tệ với bà, bà lại tự trách mình, cảm thấy tất cả đều là lỗi của bản thân.
Ta không biết thứ gì đã trói buộc mẹ suốt bao năm qua.
Nhưng cha thì dựa dẫm không được, đệ đệ còn quá nhỏ.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, sẽ có ngày cả ba mẹ con ta đều chếc đói mất thôi.
Hôm đó, khi tam thẩm vừa từ phòng chính bước ra, ta liền chạy tới, vô tình va vào rổ kim chỉ trên tay bà ta.
Rổ rơi xuống đất, không chỉ rơi ra kim chỉ, mà còn lăn ra ba quả trứng vỡ nát.
Tam thẩm sững sờ đứng dưới mái hiên, nhìn lòng đỏ lòng trắng vón thành một đống trên mặt đất.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!