Ta hai tay nhận lấy, cẩn thận cất đi.
"Sư phụ ta cũng có căn dặn, nếu gặp được Hầu gia, phải thay bà ấy gửi lời thăm hỏi."
Tốt, tốt lắm!
"Hôm nay vất vả rồi, ngươi lui xuống nghỉ ngơi đi."
"Nếu không gấp, cứ ở lại chơi vài ngày."
"Vâng, đa tạ Hầu gia!"
Ta theo tỳ nữ rời đi.
Tính cách của ta, vốn dĩ không hợp với sự phồn hoa xa hoa tráng lệ ở Đông Đô.
Nếu không phải vì tiền, ta rất sẵn lòng trở về sống cuộc đời an phận với một mẫu ba sào ruộng của mình.
Đông Đô có tuyết rơi, dường như khác biệt với những nơi khác.
Tuyết ở đây, lúc nào cũng rơi một cách vừa vặn, không nhiều không ít, vừa đúng độ đẹp nhất.
Ta lẳng lặng đi theo sau tỳ nữ, xuyên qua hành lang dài quanh co, qua con ngõ nhỏ chật hẹp.
Rồi ta chợt nhìn thấy một người—
Một người mà ta cứ ngỡ cả đời này sẽ không gặp lại.
Hắn mặc một chiếc trường bào đơn bạc, đứng dưới mái hiên, ngước đầu nhìn trời.
Dáng vẻ của hắn—
Vẫn y như xưa.
Yên lặng, cô độc.
Tỳ nữ đi ngang qua hắn, nhưng không khiến hắn bận tâm dù chỉ một chút.
Khi hắn ngắm bầu trời, luôn có một kiểu tư thái vừa nghiền ngẫm, vừa thưởng thức.
Chăm chú, lâu dài...
Ta dừng bước, lặng lẽ lắng nghe nhịp tim rối loạn của chính mình.
Kiên nhẫn chờ đợi, chờ đến khi hắn cúi đầu nhìn ta.
Hắn xuất hiện trong Hầu phủ, thực ra...
Nếu nghĩ kỹ lại, cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Hắn luôn có rất nhiều bí mật.
Hắn chưa từng nói, mà ta cũng chưa từng hỏi.
Chỉ cần ta biết một điều này là đủ:
Hắn chỉ là Thủy Sinh mà ta từng quen biết.
Ta vẫn còn nợ hắn một lời cảm tạ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!