Ta gật đầu.
Trong thôn này, ai mà không thích điểm tâm của bà ấy chứ?
"Đói lắm rồi phải không? Ăn cơm trước đã. Ăn xong, bảo Ôn mụ mụ dẫn ngươi đi nghỉ. Chuyện gì cũng để mai nói."
Bà ấy quay đầu liếc nhìn cha Thủy Sinh.
Cha hắn trầm mặc hồi lâu.
Bà ấy vẫn kiên nhẫn nhìn ông ta, cuối cùng ông ta gật đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ.
Ta và Thủy Sinh mỗi người ăn một bát mì.
Ăn xong, Ôn mụ mụ thực sự dẫn ta đi nghỉ ngơi.
Trước khi đi, Thủy Sinh nhẹ giọng nói với ta:
Phán Nhi, đừng sợ.
Ta nằm trong chăn bông mềm mại ấm áp, cả người mệt mỏi rã rời.
Dù trong lòng có bao nhiêu đau đớn, bao nhiêu bối rối, cuối cùng vẫn không chống lại được cơn buồn ngủ.
Ta ngủ thiếp đi.
Ta không nói với hắn.
Rằng ta không sợ.
Rằng ta đã không còn sợ bất cứ điều gì nữa rồi.
21
Lúc tỉnh lại, trời vẫn còn tối đen.
Ta không biết bây giờ là canh mấy.
Chỉ cảm thấy—
Chăn êm giường ấm, khiến ta tham luyến, không muốn rời đi.
Ta nhắm mắt lại lần nữa, nghĩ về những chuyện đã xảy ra trong những ngày qua…
Tựa như đã trải qua cả một đời.
Trời chầm chậm sáng lên.
Ngoài sân có tiếng động.
Ta ngồi dậy, mặc quần áo.
Ôn mụ mụ gõ cửa, gọi ta một tiếng.
Chờ ta đáp lời, bà mới bước vào.
"Cô nương, rửa mặt đi nào! Phu nhân đang đợi cô cùng ăn sáng đấy!"
Ta gật đầu, dùng nước nóng bà đã chuẩn bị sẵn để rửa mặt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!