Ngay cạnh hố phân, có một cây gậy dài gắn muôi múc phân.
Ta nhặt lên, dùng gậy đẩy hắn ngã xuống lần nữa.
Hắn chúi đầu ngã sấp xuống, lại đứng lên.
Dưới ánh trăng tròn, ta nhìn hắn lóp ngóp bò dậy, rồi lại dùng gậy đẩy hắn xuống.
Lặp đi…
Lặp lại…
Ta nhìn hắn từ hoảng hốt, đến sợ hãi.
Bỗng nghĩ—
Lúc mẹ ta chếc, bà có sợ hãi như thế không?
Thanh Hòa thì sao?
Đệ ấy có khi còn sợ hơn nữa.
Hắn là một con súc sinh…
Nhưng ngay cả súc sinh… Cũng biết sợ hãi.
Hắn lại ngã xuống.
Hắn lại vùng vẫy muốn đứng lên.
Nhưng lần này—
Hắn không còn đứng dậy được nữa.
Ta không hề thấy sợ.
Không cảm thấy mình vừa giếc một người.
Người đó, vẫn là cha ta.
"Mẹ à, mẹ cứ yên lòng ra đi. Con nhất định sẽ tìm lại Thanh Hòa. Kiếp sau, mẹ hãy làm một người hạnh phúc, quên hết tất cả, sống cuộc đời của riêng mình."
"Những kẻ hại mẹ… Chúng sẽ phải xuống địa ngục."
Ta ném cây gậy đi, ngẩng đầu nhìn vầng trăng tròn vằng vặc.
Ta cũng sẽ xuống địa ngục.
Nhưng ta không sợ.
Cũng không hối hận.
Phán Nhi…
Có người gọi ta.
Ta quay đầu nhìn lại.
Hắn đứng đó—
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!