Chương 15: (Vô Đề)

Ta đeo bọc hành lý, không biết lấy đâu ra sức lực, cứ thế chạy một mạch về thôn.  

Thậm chí một giọt nước mắt cũng không rơi.  

Trên đời này, người duy nhất quan tâm đến ta, đã không còn nữa rồi.  

Ta đẩy cửa nhà Lý quả phụ.  

Nàng ta ngồi dưới hiên, nhàn nhã cắn hạt dưa, thấy ta đến cũng chỉ hững hờ liếc mắt một cái.  

Cha ta đâu?  

Ta làm sao biết?  

Cha ta đâu?!  

Ta hỏi lại lần nữa.  

"Hắn không có bạc, lấy gì mà lên giường ta?"  

Ta nhìn nữ nhân trước mặt.  

Nàng ta vẽ mày kẻ mắt, mái tóc đen nhánh như mây, búi cao nơi gáy.  

Ngoại trừ tuổi tác có hơi lớn, thì vẫn là một mỹ nhân.  

Ta đáng lẽ nên hận, nên oán trách.  

Nhưng…  

Người ta cần hận, không phải nàng ta.  

Nàng ta làm cái nghề này, cũng chỉ để sống mà thôi.  

Là cha ta—  

Chính hắn giếc mẹ ta.  

Chính hắn bán đi đệ đệ ta.  

"Ngươi có biết hắn đã bán Thanh Hòa đi đâu không?"  

Nàng ta thoáng kinh ngạc, dường như không ngờ ta sẽ hỏi như vậy.  

Sau một lát, nàng đáp:  

"Nghe hắn nói, bán vào nhà họ Ngụy trong thành rồi. Chính là Ngụy gia mở tửu lâu đó."  

Ta xoay người rời đi.  

Nàng ta gọi ta lại.  

"Ngươi không hận ta sao?"  

Ta nên hận ngươi à?  

Ta đóng cửa lại.  Mộ mẹ ta đứng đơn độc dưới chân một gò đất nhỏ, ngay cả một gốc cây che nắng che mưa cũng không có.  

"Mẹ à… Mẹ không nên tranh với hắn. Ba mươi năm qua, mẹ chưa từng tranh giành bất cứ thứ gì. Hôm ấy, sao nhất định phải tranh với hắn chứ?"  

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!