Chương 43: (Vô Đề)

Trans: Hoàng Anh + Beta: Quinn & Haily

Liên quan đến hành vi bị cho là không phù hợp của Chu Cẩn trong quá trình thẩm vấn, chưa đầy một tháng cuộc xét duyệt đã đưa ra kết quả cuối cùng – không tồn tại hiện tượng vi phạm kỷ luật nghiêm trọng, chỉ có thông báo cả nhóm bị phê bình.

Khi nhận điện thoại của Đàm Sử Minh, Chu Cẩn vẫn chưa tỉnh ngủ.

Trước đây làm việc với cường độ cao liên tục không ngừng nghỉ, cô còn chẳng cảm thấy gì. Sau lần nghỉ ngơi này, sự mệt mỏi tích tụ mấy ngày qua dường như bắt đầu lan tỏa ra khắp khớp xương, động một tí liền đau nhức như muốn đòi mạng, ngay cả tinh thần đầu óc đều trở nên lười nhác.

Chu Cẩn ngủ đến trưa ngày hôm đó. Cô chui đầu ra khỏi chăn, trả lời điện thoại của Đàm Sử Minh với tinh thần uể oải.

Ông nói sơ qua về kết quả xét duyệt, thông báo cho Chu Cẩn buổi chiều phải đến báo cáo với đội trọng án.

Chu Cẩn nghe xong, lập tức tỉnh táo lại, từ trên giường đột nhiên bật dậy: "Thật ạ?"

Đúng lúc Giang Hàn Thanh từ trong phòng tắm đi ra. Nhìn thấy cô tỉnh rồi, ánh mắt của anh hiện lên ý cười rạng rỡ, có vẻ như nghe được chuyện vui.

Trong phòng tiếp khách của đội trọng án.

Đàm Sử Minh ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang ngồi trên ghế sô pha, tiếp tục hỏi Chu Cẩn: "Giáo sư Giang có ở cùng cháu không?"

"Có ạ."

"Để cậu ấy nghe điện thoại."

Chu Cẩn có chút hoài nghi, cô đưa điện thoại cho Giang Hàn Thanh, nói nhỏ: "Sư phụ tìm anh."

Giang Hàn Thanh nhướng mày, anh cầm lên rồi trả lời: "Đội trưởng Đàm à, tôi là Giang Hàn Thanh."

Đầu dây bên kia im lặng, chậm chạp không trả lời.

Giang Hàn Thanh: "Alo?"

"——Tên tiểu cẩu thối tha này, nhẫn nại một chút không được sao, cậu thử cúp máy của tôi xem!" Từ trong ống nghe truyền đến một tiếng gầm mạnh mẽ, khiến mi mắt Giang Hàn Thanh khẽ giật.

Chu Cẩn nghe rõ mồn một tiếng la giận dữ này, khuôn mặt của cô lộ vẻ kinh ngạc. Từ trước đến nay, ngay cả cha của Giang Hàn Thanh cũng chưa từng lớn tiếng mà giáo huấn anh như vậy.

Giang Hàn Thanh mím môi, nhắm mắt lại, thật lâu sau mới bất lực kêu lên: "Thầy."

"Bây giờ biết gọi thầy rồi à?!"

Người ngồi trong văn phòng của đội trọng án là Vương Bành Trạch. Tóc của ông ấy đã ngả sang màu muối tiêu, nhưng vẫn dùng keo xịt tóc tỉ mỉ vuốt tóc ra đằng sau đầu, trông rất có sức sống.

So với sự nghiêm khắc của Đàm Sử Minh, sự điềm tĩnh của Diêu Vệ Hải, thì Vương Bành Trạch lại không mang lại ấn tượng gì.

Những người khác ngồi ở đó gác chân bắt chéo, không hề phô trương. Điếu thuốc kẹp trong miệng Vương Bành Trạch được cuốn thủ công, nhưng ông ta chỉ ngậm chứ không hút.

Có người tiến đến muốn châm lửa cho ông ta, ông chỉ cười "khà khà" hai tiếng, từ chối: "Cai rồi, tôi chỉ ngửi vị của nó thôi."

Ai dám nghĩ rằng một lão già có vẻ ngoài bình thường như vậy lại có thể là chủ nhiệm phòng nghiên cứu tội phạm của sở tỉnh.

Giang Hàn Thanh biết được thầy của mình đang ở trong văn phòng của đội trọng án, hỏi: "Tại sao thầy lại đến đó?"

"Có việc quan trọng, gặp rồi nói." Vương Bành Trạch nghiêm nghị nói: "Dẫn theo Chu Cẩn đi, ta nên gặp đứa trẻ này một lần chứ nhỉ."

Giang Hàn Thanh liếc nhìn Chu Cẩn trên giường, trả lời: "Vâng."

Đợi anh cúp điện thoại, Chu Cẩn vội hỏi: "Là thầy của anh, giám đốc Vương à?"

Giang Hàn Thanh gật đầu: "Ông ấy đến Hải Châu rồi, đúng lúc lại muốn gặp em."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!