Trans: Hoàng Anh + Beta: Quinn & Haily
Giang Hàn Thanh phụ trách lái xe, dựa theo lộ trình mà Nghiêm Bân đưa ra thì chưa đầy hai mươi phút bọn họ đã đến một quán lẩu.
Phía trước của quán được trang trí thiên về phong cách cổ điển. Trong thời gian kinh doanh thử, khách hàng được miễn phí rau thêm và nước uống nên quán làm ăn rất phát đạt.
Trong đại sảnh ồn ào tiếng người, gần như chật kín chỗ ngồi, hơi nóng trắng bốc lên hừng hực làm ánh sáng chiếu từ trần nhà xuống trở nên mơ hồ.
Nghiêm Bân đưa họ đến một phòng riêng khá yên tĩnh phía trong góc. Phục vụ vén rèm cửa bước vào, kính cẩn chào quản lý Nghiêm Bân. Nghiêm Bân tự mình gọi món, cuối cùng gọi thêm ba chai bia hơi.
Chu Cẩn nói: "Hai chai là đủ rồi, anh ấy không uống được."
Nghiêm Bân nhướng mi, cuối cùng dời tầm mắt về phía Giang Hàn Thanh vẫn im lặng nãy giờ, hỏi: "Không uống được, hay là không muốn uống với tôi?"
Giang Hàn Thanh nói: "Tôi lái xe."
"Được rồi." Nghiêm Bân giả vờ gật đầu, lại nhìn sang Chu Cẩn, anh ta cười: "Vậy Tiểu Ngũ uống với anh. Có muốn uống rượu trắng không?
Chu Cẩn: "Thôi, bia là được rồi."
"Hai chai bia."
Sau khi Nghiêm Bân dặn dò đồ uống xong, người phục vụ liền rời đi. Anh vươn tay giúp Chu Cẩn xé mở bộ dụng cụ ăn, dò hỏi cô: "Thế nào, nơi này của anh ba có được không?"
Chu Cẩn cười: "Cuối cùng thì anh cũng có thể làm được chuyện gì đó nghiêm túc rồi."
"Xem thường anh à?" Nghiêm Bân thở dài: "Tuy anh không thích học hành, nhưng dù sao anh cũng không ngốc mà."
Chu Cẩn nói: "Vậy thì chăm chỉ mà làm ăn, lần này không được bỏ cuộc giữa chừng đâu đó."
Nghe những lời ân cần dặn dò của cô, Nghiêm Bân khẽ hắng giọng: "Bây giờ đến lượt em giáo huấn anh à? Trước đây anh còn cho rằng hai chúng ta là chiến hữu cách mạng, cùng học thói lưu manh, ai nghĩ rằng em lại là "chân nhân bất lộ tướng", bỏ rơi anh đến Đại học Cảnh sát Kinh Châu để thi."
"… Em dẫn anh đến lớp học buổi tối, anh không chịu đi, lại ngày ngày đeo đuổi chạy theo sau cô gái nhỏ kia. Bây giờ trách em bỏ rơi anh?"
"Không trách anh được, cô giáo dạy lớp buổi tối không xinh bằng em gái đó."
Anh ta cười lớn, khoe khoang với cô hồi đó mình đã theo đuổi các nữ sinh như thế nào. Chu Cẩn còn trách móc anh, suốt ngày nhờ cô bao che, dạy cô nói dối rằng anh đến học ở nhà bạn cùng lớp, nhưng thực chất là ra ngoài hẹn hò với bạn gái.
Nghiêm Bân cảm thán: "Sau đó chẳng phải cũng bị phát hiện sao? Mẹ anh còn cầm cán chổi đánh anh từ đầu ngõ đến cuối ngõ."
Chu Cẩn nhướng mày: "Đúng thế, ba em biết em giúp anh nói dối, cũng lôi em ra đánh luôn."
Nghiêm Bân không chịu thua: "Em thì khác, có Chu Xuyên bảo vệ, còn chịu đòn thay em. Đến cuối cùng chẳng phải chú Chu cũng không đánh em hay sao? Không ai thương xót anh, bạn gái thì quay lưng và chia tay anh."
Chu Cẩn vén phần tóc mái vướng víu ra sau tai, nhìn anh cười: "Anh còn nhớ lúc đó anh thất tình, chạy đến tìm em mà khóc lóc, từ nhỏ đến lớn đó là lần đầu tiên em thấy anh khóc."
Khuỷu tay cô bị chạm nhẹ một cái, cô bèn ngừng lại, quay đầu bắt gặp ánh mắt của Giang Hàn Thanh.
Anh nói: "Xin lỗi."
…
Cô và Giang Hàn Thanh ngồi trên ghế sô pha nhỏ ở cùng một bên, khoảng cách giữa hai người không xa cũng không gần. Vẻ mặt Giang Hàn Thanh vẫn bình tĩnh như cũ, nhưng không biết sao, Chu Cẩn lại mơ hồ cảm nhận được một loại áp lực gần như sắc bén xuất hiện.
"Không sao."
Giọng điệu của cô vội vàng, trong lòng có hơi khó hiểu nhưng lại không nói ra được.
Ánh mắt Chu Cẩn lay động, thoáng nhìn qua mái tóc đen nhánh của anh, gương mặt được nhìn từ góc nghiêng không có một chút dậy sóng, trên cổ còn có một vài vết đỏ lờ mờ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!