Chương 37: (Vô Đề)

Anh biết là cô đã quên rồi.

Trong ba tháng qua lại với nhau, Giang Hàn Thanh phát hiện ra Chu Cẩn không còn nhớ những chuyện đó.

Có lẽ là vì để tự vệ bản thân khi còn nhỏ, cô đã chọn cách quên đi đoạn ký ức đó, hoặc cũng có thể là vì chuyện này đối với cô chẳng qua cũng nhỏ như hạt cát, vốn dĩ không đáng để nhớ đến.

Nhưng anh không quên, như thế là đủ rồi.

"Vậy thì đừng nghĩ tới nữa.".

Giang Hàn Thanh đè nén những dòng suy nghĩ về quá khứ, ép Chu Cẩn nằm xuống bằng tư thế mạnh mẽ. Anh thở nhẹ ra, cắn mút trên cổ cô. Anh vươn đôi tay thon dài xinh đẹp ra giữ lấy cô, ấn chặt xuống ga giường. Dường như đã quá quen thuộc nên một chân của anh dễ dàng chèn vào giữa hai đầu gối của Chu Cẩn, hình dáng vật cứng càng rõ nét.

Sắc mặt Chu Cẩn đỏ bừng, tận dụng một khoảng không để hít thở, thấp giọng nói: "Đừng, ba mẹ em đang ở…"

Giang Hàn Thanh nhìn cô một lúc, thắt lưng thả lỏng ra, không tiếp tục nữa.

Anh đứng dậy, ngồi xuống bên cạnh cô, đưa tay kéo chiếc khăn tắm trên đầu vắt ra sau gáy, lau lau vài cái. Đột nhiên anh nghiêng người về phía Chu Cẩn. Vài giọt nước rơi xuống người Chu Cẩn.

Cô né tránh: "Nước kìa."

Giang Hàn Thanh dùng giọng điệu thăm dò, hỏi cô: " Có thể giúp anh lau tóc được không?"

"À, vâng."

Chu Cẩn không nghĩ nhiều, giúp anh lau tóc thôi mà, cô vươn tay làm ngay.

Dù cho cô có nghĩ nhiều cũng không nghĩ đến chuyện gì xấu xa, cô chỉ nghĩ cánh tay của Giang Hàn Thanh đang bị thương nên không tiện tự tay lau.

Chu Cẩn hỏi anh: "Tay của anh thế nào rồi?"

Giang Hàn Thanh khép hờ đôi mắt, cảm nhận được những ngón tay cô được ngăn cách bởi chiếc khăn tắm đang tuỳ ý vò vào tóc anh. Mùi thơm thoang thoảng của dầu gội đầu lan tỏa trong không khí.

Anh trầm giọng đáp: "Còn đau một chút."

Chu Cẩn nói: "Vậy lúc nữa em giúp anh sấy khô tóc rồi hẵng ngủ."

Đột nhiên Giang Hàn Thanh bật cười, nụ cười nhàn nhạt, không rõ ý vị.

Chiều ngày hôm sau Nghiêm Bân lái xe máy đến số nhà 24 ngay sau khi tan làm. Anh dừng ở ngoài cửa, xé cổ họng hét lớn gọi: "Tiểu Ngũ!"

Tiếng hét lớn đến nỗi dường như lớp bụi xám trên mái nhà cũng muốn rơi xuống, làm cho Chu Cẩn vội vàng đi ra ngoài xem xem.

Nghiêm Bân nhìn thấy cô, lại đưa mắt nhìn xung quanh phía sau lưng cô, phát hiện Giang Hàn Thanh không có ở đó. Anh hỏi: "Ai đó của em đâu?"

Chu Cẩn đáp: "Anh ấy cùng với ba em xách theo lồng chim ra ngoài đi dạo rồi."

Nghiêm Bân cởi mũ bảo hiểm cầm trên tay, bắt đầu hỏi tội: "Em có bạn trai rồi mà cũng không nói với anh ba?"

"Không phải bạn trai."

"Còn muốn gạt anh sao? Hôm qua anh còn có thể nghe rõ mồn một, thậm chí hắn ta còn gọi mẹ nữa. Thật là không biết xấu hổ."

"…"

Lúc này Chu Cẩn mới nhớ ra chiếc nhẫn, cô kéo sợi dây chuyền ra khỏi cổ áo rồi nói: "Em kết hôn với anh ấy rồi, cũng đã giấy chứng nhận, nhưng vẫn chưa tổ chức đám cưới."

Nghiêm Bân sững sờ, nhìn chằm chằm chiếc nhẫn trên sợi dây chuyền. Một lúc sau sắc mặt anh ta bỗng trở nên nghiêm túc: "Em đừng có đùa với anh."

Chu Cẩn đáp: "Không đùa."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!