Chương 34: (Vô Đề)

Trans: Hoàng Anh + Beta: Quinn

Ngày 17 tháng 8 là ngày giỗ của Chu Xuyên.

Vào thời điểm này mỗi năm, Chu Cẩn đều xin nghỉ một ngày, về quê nhà ở Ô Thành để đi thăm bia mộ của Chu Xuyên, đương nhiên năm nay cũng không ngoại lệ.

Tuy nhiên, năm nay có một số thay đổi mới – từ lúc Chu Cẩn bắt đầu làm việc cho đến nay, đây là lần đầu tiên cô bị đình chỉ công tác. Cô không cần phải xin nghỉ phép, còn có thể về Ô Thành thăm cha mẹ trước vài ngày, cũng xem như là trong cái rủi có cái may.

Ngoài cái này ra, cùng về nhà với cô còn có một người.

Chu Cẩn tỉnh giấc từ ghế lái phụ, dụi dụi đôi mắt buồn ngủ.

Bầu trời bên ngoài cửa sổ xe hơi tối, ánh lên một màu xanh xám trong suốt.

Xe chạy vững vàng trên đường, từng chiếc đèn đường nối tiếp nhau, từ đầu xe nhanh chóng vút qua cửa sổ, xẹt qua tầm mắt, biến mất trên nóc xe.

Trong xe mở máy lạnh, trên người Chu Cẩn còn đắp áo khoác của Giang Hàn Thanh.

Hơi thở bạc hà thoang thoảng kia, dường như nhanh chóng thấm vào da thịt cô.

Chu Cẩn kéo áo khoác lên ngực, chỉnh lại một tư thế thoải mái, hỏi anh: "Đi đến đâu rồi?"

Ánh sáng gần đêm dịu nhẹ, hắt lên hàng lông mày và đôi mắt của Giang Hàn Thanh, khuôn mặt nhìn nghiêng của anh càng trở nên sắc nét và lạnh lùng.

Anh trả lời: "Vừa xuống đường cao tốc, còn khoảng nửa tiếng nữa, em có thể ngủ thêm một chút."

Chu Cẩn vươn vai thả lỏng gân cốt, liếc mắt nhìn đồng hồ, bây giờ đã là bảy giờ tối, cô nói: "Đổi để em lái cho."

"Anh không mệt." Giang Hàn Thanh dừng lại, nghiêm túc dò hỏi cô: "Đầu gối còn đau không?"

Giọng anh ấm áp trầm thấp, mang theo một luồng điện nhỏ, khiến sau lưng Chu Cẩn tuôn ra một tầng mồ hôi mỏng.

Dường như giữa hai chân cô vẫn còn cảm giác tê dại sau khi bị vật cứng đó lấp đầy.

***

Sớm tinh mơ, trời chỉ mới tờ mờ sáng.

Cô thức giấc từ trong sóng biển thăng hoa, mở mắt ra, Giang Hàn đang dựa vào người cô thở nhẹ, giống như gió đang rít bên tai cô, nặng nề mà vội vã.

Anh thấy cô tỉnh dậy, những đường nét rắn chắc trên lưng và eo căng ra, mãnh liệt tấn công, không để cô phát ra tiếng.

Thân thể cô dần trở nên rạo rực, cô không khỏi chìm vào trong khoái cảm đang cuộn trào mãnh liệt.

Nhiệt độ cơ thể của Giang Hàn Thanh nóng bừng, vật cứng rắn nhanh chóng chìm vào trong cơ thể cô.

Giang Hàn Thanh chưa bao giờ có bạn gái, không có kinh nghiệm yêu đương, thậm chí cả làm tình cũng thế.

Ngây ngô, vụng về, mọi thứ đều theo bản năng.

Giang Hàn Thanh giữ cô dưới thân, vuốt ve mái tóc mềm mại của cô, hôn lên đôi mắt đẫm nước của cô. Anh nắm lấy tay cô, đặt lên vai anh.

Anh khẽ nheo mắt, đôi mắt hẹp dài có thể gọi là đẹp, một bên chậm rãi đưa vào sâu bên trong, một bên cẩn thận quan sát biểu cảm của cô.

Bị đâm vào sâu đến mức không nhịn được, cô run rẩy, rên rỉ một hồi.

Giang Hàn Thanh hôn lên vành tai của cô, rõ ràng là kẻ khởi xướng, còn thấp giọng hỏi cô: "Sao thế?"

Cô hơi cau mày, không chịu nổi ánh mắt nóng bỏng của anh, chỉ có thể quay đầu lại, nhắm mắt hờ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!