Chương 27: (Vô Đề)

"Sao lại nói như vậy?"

Chu Cẩn khó hiểu, ánh mắt rơi xuống khóe miệng anh. Đường nét trên khuôn mặt của Giang Hàn Thanh quá mức điển trai, trên mặt có vết thương, ngược lại tạo nên một loại vẻ đẹp bị ma mị sắc sảo.

Chu Cẩn không thể không để tâm tới, đưa tay ra xoa nhẹ hai má anh, hỏi: "Rốt cuộc là có chuyện gì thế?"

Lòng bàn tay anh xoa nhẹ lưng cô. Giang Hàn Thanh không dám nói thêm gì nữa, trước khi cơn ghen tuông vặn vẹo thêm cảm xúc của mình, anh giữ chặt eo của Chu Cẩn, tiếp tục hôn cô.

Cô đã nếm trọn hơi thở sạch sẽ của anh.

Sau khi tỉnh dậy từ trong cơn ác mộng, cảm giác cô đơn lấp đầy cả căn phòng, nhưng rất nhanh đã bị hơi thở nóng bỏng của Giang Hàn Thanh xua tan. Chu Cẩn nhắm mắt lại, cảm nhận nhiệt độ trên cơ thể anh, không khỏi suy nghĩ—

Thật tốt khi có người có thể ở bên cạnh cô vào lúc này.

Tay của cô từ từ trượt ra sau gáy anh, ôm lấy anh, nhiệt tình đáp lại nụ hôn dài.

Giang Hàn Thanh nhẹ nhàng thò đầu lưỡi, cạy từng chiếc răng tiến sâu vào, nụ hôn ngày càng nặng nề.

Chiếc lưỡi xâm chiếm miệng cô, cơ thể của anh cũng chen vào giữa hai chân cô bằng một tư thế mạnh mẽ.

Qua lớp quần áo, vật cứng rắn của người đàn ông áp vào đùi trong của cô, một hình dáng rõ nét, chứa đầy du͙© vọиɠ nguy hiểm.

Máu huyết như đang sôi trào và bùng cháy, đánh sâu vào tia lý trí duy nhất còn tồn tại. Đôi môi mềm mại của Chu Cẩn khẽ mở, đón nhận sự nồng nhiệt của anh hùa theo đầu lưỡi ra vào, Giang Hàn Thanh động thân, từng chút từng chút ma sát giữa hai chân cô.

Chu Cẩn dựa vào bức tường sau lưng, muốn tránh cũng không được. Lớp quần áo của hai người cọ xát phát ra âm thanh, sinh ra một chút ái muội không rõ nguyên nhân.

Cơn kɧoáı ©ảʍ như có như không khiến Chu Cẩn bối rối và ngượng ngùng.

"Chờ đã …" Cô cố gắng lấy lại tinh thần, né tránh anh: "Đổi chỗ khác đi."

"Chu Cẩn."

Anh có thể dễ dàng nhận ra cô không cố ý, bàn tay nắm sau gáy cô, không cho phép cô có bất kì sự né tránh hay lùi bước nào.

Sự ngang ngược của anh là nỗi sợ hãi từ sâu tận đáy lòng, anh sợ sau khi có được lại sẽ mất đi, nghĩ đến kết cục như vậy, anh sợ đến phát điên.

Giang Hàn Thanh kiềm chế đến đỏ bừng mắt, nói: "Ở đây được rồi, anh sẽ nhẹ nhàng một chút."

Chu Cẩn không biết rằng anh cũng sẽ xấu xa, cũng có một tính cách hèn hạ như thế. Lúc trước anh không có cơ hội, bây giờ chỉ cần có chiến trường nào có thể cùng Tưởng Thành tranh đoạt, anh đều muốn thắng.

Anh nhất định phải làʍ t̠ìиɦ với Chu Cẩn ở nơi cô đã từng sống cùng với Tưởng Thành, tốt nhất là ở khắp mọi nơi.

Tay của anh tiến vào thăm dò dưới lớp quần áo của cô, nắm nhẹ bầu ngực trắng nõn và săn chắc. Nhũ hoa hồng hồng như quả anh đào, lăn lộn giữa các ngón tay của anh, cô cảm thấy có một dòng điện tê dại chạy lên, xộc thẳng vào lòng bàn chân cô.

Giang Hàn Thanh cứ đeo đuổi không rời như vậy, Chu Cẩn cũng không phản kháng nữa, hoàn toàn đắm chìm dưới sự đυ. ng chạm của anh.

Cô để cho Giang Hàn Thanh hôn lên cổ mình, cắn vai cô, dường như đôi môi mỏng của anh mang theo ngọn lửa nhỏ, đốt cháy từng tấc da thịt của cô.

Giang Hàn Thanh kéo qυầи ɭóŧ của cô xuống, cuộn tròn váy ngủ đến eo, để lộ đôi chân thon thả và cân đối của Chu Cẩn.

Chu Cẩn trở tay chống trên quầy, hai người đối mặt với nhau như thế, cô có thể nhìn thấy Giang Hàn Thanh, ánh sáng phác họa ra đường nét trên nửa khuôn mặt của anh, với những vết thương, đẹp đến mức có chút sắc bén.

Giang Hàn Thanh nhấc một chân cô lên, mở ra thân thể cô, hoa huyệt chật hẹp đỏ tươi đã ướt đẫm, ái dịch trơn trượt chảy ra.

Côn ŧᏂịŧ dưới đũng quần cuối cùng cũng được phóng thích ra khỏi sự bó buộc, Giang Hàn Thanh vuốt ve bụng dưới ướt đẫm mồ hôi của Chu Cẩn rồi tiến về phía hoa huyệt.

Nháy mắt bị cơn đau căng trướng xâm chiếm khiến Chu Cẩn hét lên, thứ cứng rắn và nóng bỏng của anh đâm vào cơ thể cô một cách mạnh mẽ, sâu đến mức đáng sợ.

Hai chân Chu Cẩn khẽ run lên, cổ họng bị nghẹn lại hít thở không thông, nhất thời không phát ra được tiếng, chỉ có thể thở hổn hển đầy thỏa mãn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!