Trans: Diệp Thùy Linh + Beta: Lil"moon
Đêm khuya, trong phòng thẩm vấn.
Lại Tam mệt mỏi ngửa mặt lên thành ghế, nhắm mắt lại, không chú tâm mọi chuyện, thỉnh thoảng trả lời vài câu, như đang khiêu khích cảnh sát trong phòng thẩm vấn.
Chu Cẩn tỉ mỉ quan sát cử chỉ của Lại Tam qua tấm kính chắn một chiều.
Một viên cảnh sát trong phòng đang ôm hộp mì ăn liền, vừa ăn vừa oán trách nói: "Thằng cha này làm tốn sức ghê, nếu không phải Quan Linh có liên quan đến hắn, tôi thật sự hoài nghi có phải chúng ta bắt nhầm người rồi không."
Vu Đan đưa cho tất cả mọi người một cốc cà phê nóng, ấm áp hỏi: "Cấp trên truy hỏi rất chặt, mọi người vất vả rồi!"
"Cảm ơn chị Đan."
Những người nhận được cà phê liền bày tỏ cảm ơn.
Vu Đan chen vào, đưa cho Chu Cẩn một ly, hỏi: "Thế nào rồi? Giáo sư Giang có chỉ dẫn gì mới không?"
Chu Cẩn cười: "Có."
Cô nhìn tay trái đang rũ xuống bên hông của Lại Tam, một lúc sau mới nói với Vu Đan:
"Vu Đan, cậu theo mình vào đi. Đợi lát mình hỏi thì cậu chỉ việc cười nhạo hắn là được."
Vu Đan nhíu mày : "Ý cậu là gì?"
Đi vào trong phòng thẩm vấn, Chu Cẩn lên tiếng chào hai vị cảnh sát phía trong, đối phương gật đầu, thế Chu Cẩn và Vu Đan vào trong.
Nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc, Lại Tam hưng phấn hơn ban nãy, nói:
"Mấy người xem đi, nếu sớm cử tới hai vị đại mỹ nữ, tôi cũng không buồn chán như vậy. Không chừng tôi vui vẻ, lại nhớ ra điểm gì đó…"
Ánh mắt hắn lộ vẻ đen tối, không ngừng nhìn về phía cổ Chu Cẩn.
Chu Cẩn ngồi xuống, lạnh lùng hỏi:
"Còn nhớ tôi không?"
"Nhớ chứ, cô gái nhỏ thật xinh đẹp, tại sao lại làm cảnh sát chứ?" Hắn cố ý khiêu khích: "Nói thật, nếu em theo tôi, tôi có thể để em trở thành công chúa nổi tiếng nhất, sẽ có bao nhiêu đàn ông yêu em? Hiện nay trong ngành này chỉ thiếu người như em."
Vu Đan chau mày, hung hăng đập bàn một cái: "Lại Tam , chú ý lời nói của mình!"
Chu Cẩn ngược lại không tức giận, hỏi vặn lại : "Vậy tôi được lợi gì?"
Lại Tam đưa ngón cái lên sờ môi, quan sát Chu Cẩn, cười nói: "Ớt nhỏ."
Hắn cười ha hả, không chút kiêng kỵ: "Cảnh sát này, tôi rất có mắt nhìn người, eo cô nhỏ như vậy mặc đồng phục là đẹp nhất, học hỏi thêm từ tôi này, rất nhiều đàn ông thích bộ đó, một đêm còn kiếm nhiều hơn một tháng lương làm cảnh sát…"
Chu Cẩn nói: "Nói như vậy, anh tự mình chăm sóc và dạy dỗ đàn em? Có bao gồm cả Quan Linh đúng chứ?"
Lại Tam nhướng mày, cười mỉm, rõ ràng hắn đã trở nên cảnh giác với câu hỏi của Chu Cẩn.
Hắn trả lời không đứng đắn: "Cô ta là thứ đồ gì chứ. Tôi rất kén chọn, chỉ muốn đối xử với riêng mình em như vậy thôi."
Chu Cẩn nghiêng đầu, không khỏi nở nụ cười, thấp giọng hỏi: "Anh "được" không đó?"
Cô nhìn Vu Đan, cô ấy hiểu ý cũng bật cười.
Chu Cẩn khoanh tay, nhìn Lại Tam một lượt bằng ánh mắt vô cùng khinh thường, cuối cùng dừng trên tay trái của hắn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!