Chương 17: (Vô Đề)

Trans: Diệp Tri Thu + Beta: Lil"moon

Chu Cẩn nhìn bộ dạng khó chịu của anh, trong lòng hỗn loạn khó tả. Cô rút một tờ khăn giấy trong hộp đưa cho Giang Hàn Thanh, hỏi: "Anh không thể ăn cay à?"

Bị Chu Cẩn hỏi ngược lại, Giang Hàn Thanh chỉ đành gật đầu.

Cơn giận không rõ từ đâu dâng lên trong lòng, Chu Cẩn hơi tức tối nói: "Tại sao không nói với em?"

"Xin lỗi." Anh lại xin lỗi, nhếch môi cười.

Cô càng nóng nảy hơn: "Em không muốn nghe anh xin lỗi."

Chuyện gì Giang Hàn Thanh cũng xử lý rất tốt, duy chỉ có cơn bực tức của Chu Cẩn khiến anh bó tay. Anh lộ ra dáng vẻ bối rối hiếm thấy, trả lời: "Anh nhớ là em thích."

Chu Cẩn sững người lại.

Từ trước đến nay, cô chưa từng nói với Giang Hàn Thanh mình sợ tanh, nhưng anh biết; cô cũng chưa từng nói mình thích ăn cay, nhưng anh lại nói anh nhớ.

Người thích ăn cay không phải cô, mà là Tưởng Thành.

Khi còn nhỏ, cô rất ích kỉ, tính chiếm hữu cao nên khi yêu thầm Tưởng Thành thì bao nhiêu hoa đào vây quanh anh, cô đều muốn ngắt hết, do đó cả ngày dính lấy anh như keo da bò.

Tưởng Thành ra ngoài ăn cơm với bạn, cô cũng muốn theo. Cả bát đầy ớt, chưa ăn được mấy miếng thì nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, lưỡi tê dại đau đớn, uống nước cũng không có tác dụng gì.

Tưởng Thành nhìn cô cười lớn, vò đầu cô như nựng chó con, nói cô không biết tự lượng sức mình.

Cô thấy anh cười, cay nữa cũng có thể nhịn, cứ như thế rồi cũng quen. Đến lúc ăn mấy món thanh đạm lại cảm thấy nhạt nhẽo.

"Cũng không thích lắm." Chu Cẩn lạnh nhạt trả lời một câu, cúi đầu nhìn đồng hồ, vẫn còn đủ thời gian, nên quyết định nói: "Chúng ta đổi quán khác thôi."

Giang Hàn Thanh vội vàng nói: "Anh không sao."

Chu Cẩn nhìn anh không chịu đứng dậy, trong ánh mắt lạnh lùng có thêm vài phần áy náy.

"Anh không sao nhưng em có sao, được chưa?" Cô thở dài, đứng dậy đi đến bên cạnh Giang Hàn Thanh, cầm lấy tay anh: "Đi nào, giáo sư Giang."

Bàn tay của Chu Cẩn nhỏ nhắn, da có chút thô, nhưng khung xương lại mềm lại. Sự tiếp xúc bất ngờ khiến Giang Hàn Thanh ngây người, bất giác bị cô kéo lên: "Chu Cẩn?"

Chu Cẩn tự hỏi tự trả lời: "Lãng phí cũng không tốt, vẫn nên gói lại. Không chừng hôm nay phải đi cả đêm, mang theo làm đồ ăn đêm cũng được."

Giang Hàn Thanh không nghe nổi cô nói câu gì chỉ gật đầu theo phản xạ. Bàn tay được lấp đầy hơi ấm của Chu Cẩn làm anh bất chợt nhớ lại cảm giác bàn tay của cô du ngoạn trên lưng anh tối qua.

Hơi thở của Giang Hàn Thanh dần rối loạn.

Chu Cẩn thấy anh đã xiêu lòng, đang muốn thu tay lại nhưng Giang Hàn Thanh lại nắm chặt tay cô.

Giang Hàn Thanh rất ít thể hiện tình cảm. Nếu vui lắm thì cũng chỉ hơi nhếch môi, ví dụ như bây giờ.

Chu Cẩn cảm nhận được bàn tay anh hơi dùng sức.

Giang Hàn Thanh nói: "Anh nghe em."

Chu Cẩn cười lên, trêu chọc: "Anh thật là biết cách khiến người khác bớt lo đấy."

***

Thời gian trôi đi rất nhanh, đã qua một buổi chiều, sắc trời dần chuyển sang màu đen.

Giang Hàn Thanh còn có việc khác, không cách nào cứ ngồi mãi ở đội trọng án nên sau khi ăn cơm cùng Chu Cẩn xong thì hai người chia tay.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!