Vẻ mặt của Phù Việt chẳng mảy may thay đổi. Cậu hỏi: "Bây giờ Quân đội Trung Quốc có động tĩnh gì không?"
Phạm vi câu hỏi của cậu quá rộng, từ Sói Rừng Rậm tới thuốc phiện rồi vòng ngược trở lại, ánh mắt của gã trung niên thoáng vẻ né tránh, gã thận trọng trả lời: "Hiện tại quân đội chưa có động tĩnh gì. Chúng tôi cũng lấy làm lạ, Sói Rừng Rậm bị diệt toàn quân thì chẳng có lý do gì để họ không hành động."
Người trẻ tuổi kế bên tìm được cơ hội lên tiếng, lập tức tiếp lời: "Tin tức về hành tung của Sói Rừng Rậm do nội bộ Quân đội Trung Quốc tiết lộ, nghe nói bên đó có một người có bí danh Cú Đêm, là bạn cũ của Khun Sa."
Gã trung niên biến sắc, nóng nảy đá một cú vào chân người trẻ tuổi.
Cõi lòng Nguỵ Vũ Sâm chấn động dữ dội, một nhóm lái buôn nhỏ cũng biết trong nội bộ quân đội có nội gián, vậy mà Quân đội Trung Quốc to lớn nhường ấy chưa từng nghe nói gì ư?
Sói Rừng Rậm là mũi tên sắc bén nhất biên phòng, các anh đã đọ sức với đội buôn ma tuý của Khun Sa nhiều năm, thế mà lần này lại thất bại trong tay người phe mình, đúng là nực cười quá đỗi.
Phù Việt thuận miệng hỏi: "Cậu biết Cú Đêm là ai không?"
Gã trung niên nức nở xin tha: "Tôi thật sự không biết, chúng tôi chỉ là lái buôn nhỏ ở ngoài rìa mà thôi…"
Phù Việt nhảy xuống khỏi người con trăn: "Đừng nói cho người khác biết hôm nay đã xảy ra chuyện gì, bằng không sau này các người đừng hòng đi qua khu rừng này nữa."
Gã trung niên thấp thỏm đồng ý.
Phù Việt vỗ con trăn đang nằm ườn trên mặt đất rồi nói nhỏ với nó mấy câu, đám người nọ nhanh chóng bị con trăn kéo đi xa, tựa như lúc đến.
Nguỵ Vũ Sâm bước ra từ trong góc khuất, cụp mắt, không thấy rõ vẻ mặt.
Phù Việt giơ tay, một con rắn nhỏ màu đen quấn quanh cổ tay cậu, con rắn nhỏ thon dài như chiếc đũa, lúc quấn quanh cổ tay trông như một món trang sức bình thường.
Phù Việt kéo tay Nguỵ Vũ Sâm, nói: "Lần này quay về anh phải cẩn thận, em bảo rắn nhỏ đi theo anh, nó sẽ bảo vệ anh. Đợi đến khi anh quay lại rừng Bắc Myanmar, anh nhớ đưa nó về nhé."
Rắn nhỏ xuôi theo bàn tay nắm lấy nhau của hai người để bò lên tay Nguỵ Vũ Sâm loanh quanh hai vòng, quấn quanh cổ tay anh rồi bất động.
Xúc cảm từ động vật máu lạnh làm người ta nổi da gà, nhưng Nguỵ Vũ Sâm không sợ, anh khẽ nói: "Cảm ơn."
Màn đêm đã buông xuống núi rừng, con voi trắng sau lưng họ đang ngủ say, đom đóm bay quanh rọi sáng hai người, đem lại cảm giác thật tươi đẹp. Gương mặt tinh xảo của thiếu niên giữa màn đêm trông càng đẹp vô thực, Nguỵ Vũ Sâm chợt thấy xuyến xao.
Lúc này quá hợp để hôn, Nguỵ Vũ Sâm nghĩ.
Phù Việt dắt tay anh đi vào hang núi, dịu dàng cất tiếng: "Anh không cần cảm ơn em."
Lần này thiếu niên ngủ trong vòng tay anh, ôm lấy eo anh, gối lên hõm vai anh say giấc nồng như mọi lần, vậy nên cuối cùng anh cũng được ngủ yên giấc.
Anh có rất nhiều lời muốn nói với Phù Việt, nhưng anh không có lập trường để nói, chỉ đành giữ im lặng.
Nơi này được gọi là "chốn ma quỷ cư trú", trước khi gặp được Phù Việt đúng là như thế. Nhưng một tháng nay, ngoại trừ sự ẩm thấp oi bức của rừng thẳm khiến anh khó chịu thì chẳng có lấy một con muỗi hay đĩa quấy phá. Anh là Sói Rừng Rậm, có khả năng thích nghi với kiểu thời tiết thế này tốt hơn người khác nhiều, thế nên anh cũng không thấy khổ. Mà điều kì lạ là dường như Phù Việt còn thích nghi với môi trường ở đây tốt hơn cả anh.
Lúc trời hửng sáng, Phù Việt đã cầm một chén thuốc đợi anh. Anh không nhận thuốc ngay, vì anh bỗng nhớ những lời thiếu niên nói tối qua: đã hết socola.
Thế là anh ôm tâm tư không thể nói rõ mà khẽ chau mày, tiện thể phàn nàn một câu: "Đắng."
Con ngươi của Phù Việt loé sáng, cậu cúi đầu nhìn thuốc trong tay, chẳng mảy may do dự ngậm một ngụm trong miệng rồi hôn lên môi Nguỵ Vũ Sâm.
Đầu lưỡi mềm mại của Phù Việt dẫn dắt anh, từng chút một đút thuốc vào miệng.
Mọi thứ đều như anh nghĩ, đúng với mong ước của anh.
Thuốc đã được đút hết, hai người vẫn lặng im để môi lưỡi giao hoà, lúc tách ra còn kéo theo một sợi nước bọt bên môi. Chẳng ai nhúc nhích, cứ nhìn vào mắt đối phương và khẽ thở gấp như thế, cho đến khi sợi nước đứt rời, môi hai người lạnh thêm và rồi cái lạnh nhanh chóng mất tăm.
,,、,。
Bây giờ anh chẳng hề thấy đắng, trái lại còn thấy vị ngọt thoang thoảng, thỏa mãn chút tâm tư chẳng thể nói rõ, ngay cả chính anh cũng chưa hiểu song nó đã hiển hiện.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!