Câu nói của ông lão đã chứng thực suy đoán của anh và đồng đội, trong nháy mắt cả người anh lạnh run, mọi âm thanh trôi xa như thuỷ triều rút, khói lửa chiến tranh dần hiện rõ.
Một tiểu đội cả thảy chín người nhưng chỉ mình anh thoát được, anh còn tận mắt chứng kiến từng đồng đội ngã xuống trước mặt mình, máu thịt bắn đầy mặt anh.
Đó là những người anh em đã vô số lần vào sinh ra tử cùng anh, người nhỏ nhất trong số họ mới 21 tuổi. Buổi tối trước đó một ngày cậu ấy còn ẩn núp trong bụi cỏ ở Myanmar, hỏi anh có thích chàng trai hay cô gái nào không.
Vào khoảnh khắc sau cuối cậu ấy đã dùng thân mình chắn mảnh bom sau lưng cho anh, máu thịt nổ tung thành mảnh nhỏ chẳng vẹn nguyên ngay trước mặt anh, gom chút hơi sức cuối cùng bảo anh mau chạy đi.
Anh gần như mất kiểm soát muốn xông ra hỏi những kẻ kia: Rốt cuộc là ai? Ai tiết lộ tin tức cơ mật? Rồi ai sẽ bù đắp mạng sống cho biết bao anh em của anh đây? Sói Rừng Rậm, đội đặc chủng tinh nhuệ nhất khu Tây Nam, giờ chỉ còn lại một con sói cô độc. Anh phải làm rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!
Cho đến khi cơn đau nhói trên môi truyền đến, anh mới thoát khỏi trạng thái gần như nổi điên. Trong hang động tối đen, anh chẳng thể nhìn rõ thứ gì, chỉ có thể cảm nhận được thiếu niên giữ mặt mình, kiên nhẫn vỗ về. Thấy anh cuối cùng cũng bình tĩnh, cậu mới nhẹ nhàng mút lấy bờ môi vừa bị anh cắn đau.
Nguỵ Vũ Sâm run run, mặc cậu tỉ mẩn hôn mình.
Những người ngoài hang chưa đi xa, tiếng nói chuyện vẫn rõ mồn một.
Một người trẻ tuổi nói:
"Sói Rừng Rậm chết rồi, sau này chúng ta làm việc cũng tự do hơn… Ơ? Mọi người có nghe thấy tiếng gì không?"
Một người trẻ khác thắc mắc:
"Hình như tao cũng mới nghe thấy tiếng gì đó."
Lão già mắng một câu:
"Cả một đường có ngớt tiếng bao giờ? Trong rừng mưa ngoại trừ thú hoang người rừng thì còn gì được nữa, mau lên đường đi!"
Lần đầu tiên Nguỵ Vũ Sâm ôm siết thiếu niên trong lòng mình, anh không nhận ra đó là một tư thế rất thân mật và dựa dẫm.
Cuối cùng những thương đau tích tụ bao ngày cũng bùng phát ra ngoài, anh trượt gối quỳ trên đất, vùi mặt vào hõm cổ thiếu niên ngấm ngầm chịu đựng, mặc cho từng giọt nước mắt rơi xuống.
Nước mắt nóng cháy cả người, người lính rơi lệ như nhỏ máu, từng giọt lệ chứa đựng nỗi thống khổ khiến người ta hãi hùng.
Phù Việt vỗ nhẹ vai anh.
Cậu huýt mấy tiếng sáo ngắn, tiếng sột soạt ngoài hang dần xa, Nguỵ Vũ Sâm chẳng hề nhận ra.
Phù Việt nghiêng đầu, cẩn thận hôn lên vành tai và cổ Nguỵ Vũ Sâm, đó là một cách trấn an đầy dịu dàng.
Hồi lâu sau, Nguỵ Vũ Sâm mới thẳng người, rời khỏi hõm vai thiếu niên, khàn giọng nói với thiếu niên trong bóng tối:
"Xin lỗi, tôi quá kích động…"
Phù Việt thở dài, một lần nữa đặt đôi môi mềm lên mi mắt còn vương nước mắt của anh, dịu dàng hôn đi từng vệt nước.
Động tác ấy chẳng chút mập mờ, nhưng lạ thay lại khiến trái tim đau đớn co rút của anh dần dần dịu xuống.
Rồi anh nghe thấy thiếu niên nói bằng chất giọng dịu dàng:
"Anh làm gì cũng được."
Cái lần cậu dùng giọng điệu thế này nói chuyện với anh là lúc anh muốn giúp cậu giải toả, cậu cản anh rồi nói anh không cần làm thế, bây giờ cậu lại nói anh làm gì cũng được. Chỉ hai câu nói đơn giản nhưng anh đã thấy được sự nuông chiều chẳng mảy may che giấu mà thiếu niên dành cho mình.
Nguỵ Vũ Sâm thấy tim đập nhanh hơn, không biết nên phản ứng thế nào. Ngay lúc này ngoài hang bỗng có tiếng la hét truyền đến, giọng của những người vốn đã đi xa lại dần to rõ.
Nguỵ Vũ Sâm cầm cây súng bên người lên, đang định đứng dậy thì bị Phù Việt cản lại, thiếu niên khẽ nói:
"Anh không tiện lộ mặt, em hỏi, anh nghe."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!