Chương 5: (Vô Đề)

Nguỵ Vũ Sâm bước ra từ đằng sau thân cây, vẫy tay với Phù Việt.

Thấy anh, Phù Việt lên giọng la to một câu: Đợi em một chút.

Sau đó cậu cúi đầu nói hai câu với mấy con heo rừng, heo rừng nhanh chóng biến mất theo con đường mà chúng nó đã tới.

Nguỵ Vũ Sâm hơi xấu hổ, anh không định nhìn lén, nhưng bây giờ bị cậu phát hiện thì lại có cảm giác giật mình chột dạ.

May sao Phù Việt không để ý, cậu lấy chiếc túi nhỏ trên lưng xuống, lấy trái cây đưa cho Nguỵ Vũ Sâm, cười nói:

"Anh có thể đi loanh quanh cửa hang, nhưng đừng đi xa nhé."

Phù Việt chỉ vào đầm lầy ở bên cạnh rồi nói:

"Ở đây có nhiều đầm lầy giống vậy lắm nên cũng ít dã thú hơn. Đợi đến lúc anh có thể rời đi, em sẽ dẫn anh đi."

Nguỵ Vũ Sâm nhìn trái cây trong tay, chần chừ trong thoáng chốc rồi vẫn nói thành lời:

"Tôi muốn đi ngay bây giờ."

Phù Việt sững người.

Thiếu niên mím môi, hiếm khi có cảm xúc khác xuất hiện trên gương mặt luôn tươi cười. Cậu im lặng hồi lâu.

Nguỵ Vũ Sâm cũng không nói nữa.

Hai người duy trì sự trầm mặc tưởng chừng khó hiểu nhưng thực chất lại rất ăn ý, cứ thế quay về hang núi.

Mãi cho đến khi Phù Việt đưa đùi gà đã nướng chín cho Nguỵ Vũ Sâm thì sự trầm mặc ấy mới bị phá vỡ.

Nguỵ Vũ Sâm cao 1m86, cao hơn Phù Việt 5 cm. Thiếu niên ngẩng đầu nhìn anh thanh niên cao lớn đã thay xong quần áo chiến đấu của đội đặc chủng đang đứng trước mặt mình, ánh mắt dịu dàng.

Cậu nói:

"Ăn sáng xong em sẽ dẫn anh đi, đoán chừng phải đi một tháng mới đến được biên giới."

Một cảm giác khó có thể giải thích bỗng thoáng qua cõi lòng Nguỵ Vũ Sâm, nhưng anh không làm gì cả, cũng chẳng thừa nhận điều chi, thậm chí bây giờ bản thân anh cũng chưa rõ mình thích con trai hay con gái. Anh chỉ có thể khàn giọng cảm ơn, nhận đồ ăn rồi bắt đầu ăn.

Lúc chấp hành nhiệm vụ ở vùng hoang dã thì họ không được phép đốt lửa. Sau khi ăn hết đồ ăn mang theo, họ sẽ ăn hết những thứ ăn được, những thứ đó đều sống nhăn. Anh chẳng ngờ mình vẫn có cơ hội ngồi đây yên tâm ăn thịt chim thú rừng.

Tay nghề của Phù Việt rất tốt, vừa nhìn đã biết cậu có kinh nghiệm sinh tồn nơi hoang dã rất phong phú, thậm chí cậu còn mang theo đủ loại gia vị.

Nguỵ Vũ Sâm ăn rất nghiêm túc, bữa ăn này không phải tiệc chia tay nhưng lại khiến anh nếm được mùi vị biệt ly.

Phù Việt đưa phần thịt gà được xé nhỏ còn dư cho anh. Thiếu niên ăn ít, cậu đã ăn xong từ lâu và bắt đầu thu dọn balo. Cậu bình tĩnh lên tiếng:

"Lát nữa chúng ta sẽ xuất phát, có lẽ phải một tháng sau mới tới biên giới Trung Quốc – Myanmar. Vết thương của anh vẫn chưa lành, nhất định phải theo sát em…"

Nguỵ Vũ Sâm thấy lòng mình rối ren, vô thức cắt ngang lời cậu:

"Cậu không về cùng tôi ư?"

Phù Việt thoáng ngừng tay, cậu nói nhỏ:

"Không được, em vẫn chưa tìm được người em muốn tìm."

Nguỵ Vũ Sâm đã ăn no, nhưng không biết xuất phát từ cảm xúc gì, có lẽ do không muốn lãng phí phần thịt còn lại nên anh từ tốn nuốt thức ăn trong miệng, im lặng một thoáng rồi hỏi: Cậu muốn tìm ai?

Thiếu niên lén vượt biên, còn sở hữu tài nghệ cao siêu, quanh quẩn trong rừng nguyên sinh. Rốt cuộc cậu muốn làm gì?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!