Nguỵ Vũ Sâm đờ người, bối rối cảm nhận "ngọc thơm" dào dạt giữa chốn rừng già núi thẳm. Nếu người trong vòng tay anh là một cô gái, có lẽ anh sẽ cảm thấy mình giống chàng thư sinh trong Liêu trai chí dị, gặp phải yêu quái trong núi… Cơ mà thiếu niên xinh đẹp ấy cũng chẳng khác yêu quái trong núi là bao.
Họ vốn đã cách nhau rất gần, hơi thở của Phù Việt phả lên má anh, gợi cơn ngứa râm ran. Thiếu niên vùi mình vào lòng anh quá mức thuần thục, như thể đã làm vô số lần, có khi ba ngày trước thiếu niên luôn ngủ như thế cũng nên.
Nghĩ vậy, Nguỵ Vũ Sâm cũng thoải mái hơn. Quả nhiên sau khi bị thương nặng thì sức khoẻ không hồi phục nhanh được, từng cơn buồn ngủ chóng mặt ập đến, anh cũng chìm vào giấc ngủ say.
"Một nhóm y bác sĩ nước ta hỗ trợ Myanmar đã bị phần tử vũ trang Myanmar bắt cóc. Hiện tại đã xác định được vị trí của họ ở bang Shan. Nhóm y bác sĩ có tổng cộng mười hai người, chúng ta sẽ cử Sói Rừng Rậm thâm nhập Myanmar, giải cứu con tin…"
"Có nội gián, mau rút lui…"
"Đội trưởng, chạy mau, chạy mau!!!"
"Đội trưởng, anh nhất định phải quay về…"
Ánh lửa ngập trời, xác chất đầy thôn, cơn đau từ vô vàn vết thương trên mặt trên người đang bào mòn ý chí của anh, nhưng chẳng thể nào sánh được nỗi tuyệt vọng khi cơ thể của đồng đội hóa thành thịt vụn ngay trước mặt mình.
Thịt vụn và máu bị cơn mưa xối xả cọ rửa hóa thành một vùng đỏ thắm mênh mông, cơ thể của đồng đội đứt thành từng mảnh nhỏ ở nơi gần anh trong gang tấc. Cậu thanh niên trẻ tuổi cản mảnh bom sau lưng cho anh, gào lạc cả giọng: "Chạy mau!"
Ngực anh như bị chặn bởi một tảng đá nặng trịch, nỗi bi thương khiến cả việc hít thở cũng trở nên khó nhọc. Anh vùng vẫy há to miệng thở hổn hển, cho đến khi từng tiếng gọi cứu anh khỏi cơn ác mộng không khác gì địa ngục.
Anh được một người ôm vào lồng ngực ấm áp, người ấy hôn phớt đỉnh đầu anh, không ngừng vỗ về: "Không sao, bây giờ an toàn rồi, không sao…"
Cuối cùng ánh mắt của anh cũng tập trung, bấy giờ anh mới cảm nhận được mồ hôi lạnh thấm ướt cả người. Thiếu niên giữ mặt anh, lo lắng nhìn vào mắt anh.
Cậu nhẹ nhàng lau đi vệt nước mắt lăn tròn trong mơ bằng phần bụng ngón tay khô ráo. Thấy anh đã tỉnh, cuối cùng cậu cũng thở phào một hơi. Cậu không nhắc đến cơn ác mộng vừa rồi mà thỏ thẻ như sợ quấy nhiễu anh: "Anh lại bị sốt, tỉnh là tốt rồi. Anh đừng sợ, ở đây rất an toàn."
Hai con báo gấm nằm nhoài ngoài cửa hang để canh gác, ánh lửa trong hang vẫn sáng, xua tan cái lạnh do giấc mơ đem đến.
Anh hơi xấu hổ nhúc nhích cơ thể. Cậu thiếu niên hiểu ý bèn buông anh ra, nói: "Quần áo trên người anh không mặc được nữa, anh mặc tạm đồ của em nhé, ngày mai quần áo khô rồi lại thay."
Nguỵ Vũ Sâm gật đầu, uống sạch nước thiếu niên đưa cho. Anh hé môi nhưng chẳng nói một lời, vẫn để bụng nụ hôn vừa rồi của thiếu niên.
Phù Việt lấy một chiếc áo khoác thể thao để bên giường, rồi giặt lại khăn ướt dùng để hạ sốt, nhẹ nhàng lau đi mồ hôi trên mặt anh. Thấy anh né tránh, cậu dừng tay rồi nói với vẻ bất lực: "Anh đừng cử động, bây giờ dù chỉ một cơn cảm nhẹ cũng có thể dễ dàng lấy mạng anh đấy."
Nguỵ Vũ Sâm mím môi, nhận khăn, ho khẽ một tiếng: "Cảm ơn, hồi nãy cậu…"
Phù Việt hiểu ngay anh muốn nói gì. Cậu chống mép giường đá nghiêng người kề sát mặt Nguỵ Vũ Sâm, quan sát thật kỹ anh lính đặc chủng trước mặt, trong mắt đượm đôi nét gian xảo nhưng lại chẳng nói gì.
Cậu cách anh quá gần, thoáng chốc Nguỵ Vũ Sâm sững người.
Phù Việt cụp mắt, nhìn đôi môi trắng toát của Nguỵ Vũ Sâm, ghé lại gần chạm khẽ rồi ngước đôi mắt sáng như sao, cười hỏi: "Hồi nãy làm sao?"
Nguỵ Vũ Sâm không nhúc nhích. Với tư cách là đội trưởng đội đặc chủng Sói Rừng Rậm, ít nhất anh sẽ không hoảng sợ mất vía khi gặp tình huống xảy ra bất ngờ, dù rằng với anh cảnh tượng lúc này thực sự quá hoang đường.
Anh đã quanh quẩn trong rừng nguyên sinh ba ngày hai đêm, sau khi hôn mê được một cậu bé xinh đẹp người Trung Quốc cứu, cậu bé ấy vừa mới hôn anh.
Nguỵ Vũ Sâm định thần, lúc lên tiếng giọng anh đã chẳng còn vẻ đắn đo. Anh híp đôi mắt sắc bén, nghiêm túc nhìn cậu bé: "Tại sao?"
Đến lượt Phù Việt sững sờ, còn vì gì được nữa, cậu thích thì hôn chứ sao.
Ánh mắt Phù Việt âm u, hồi lâu sau mới thở dài, đứng lên ra khỏi hang. Cậu không trả lời câu hỏi của Nguỵ Vũ Sâm mà bình thản nói rằng: "Anh lau người rồi ngủ đi, dễ bị lạnh đấy."
Một con báo gấm đi theo cậu, con còn lại ngoảnh đầu nhìn anh, nằm im trên mặt đất.
Con ngươi của Nguỵ Vũ Sâm tối tăm không rõ, anh giơ tay chạm vào môi mình. Vì bị sốt nên môi anh khô nứt nẻ, chạm nhẹ là đau nhói… chảy máu rồi.
Thô ráp đến thế mà cậu ấy cũng hôn, Nguỵ Vũ Sâm bỗng có một suy nghĩ rất không đúng lúc.
Trông thiếu niên còn chưa đầy hai mươi, cũng đương độ tuổi sinh viên bình thường, vừa trong sáng vừa đẹp trai. Còn anh đã sống trong quân đội nhiều năm, lúc còn trẻ thì tạm, chứ bây giờ thật sự đã xuề xoà hơn nhiều. Nói một cách công bằng, dù có hôn cũng là anh chiếm hời của cậu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!