Chương 19: (Vô Đề)

Lần này bảy quân khu hợp tác hành động, do Trung ương trực tiếp truyền mệnh lệnh xuống. Điều họ lo lắng là sự thâm nhập của Cú Đêm, nhưng sự việc vẫn xảy ra.

Gấu Trúc lau mặt, nhìn Phù Việt bằng đôi mắt giăng đầy tơ máu, giọng nói vừa cất lên đã khàn đục chẳng giống giọng con người:

"Bây giờ cậu có thể nói cho chúng tôi biết lai lịch của cậu không?"

Đây là chuyện mà ai cũng muốn biết, nhất thời mọi ánh mắt đều tập trung trên người cậu.

Phù Việt đưa thuốc vừa nấu xong cho Chúc Long, bấy giờ mới ngoảnh đầu, buồn cười nói:

"Lai lịch của tôi liên quan gì tới mấy người?"

Giọng điệu của cậu quá đỗi tự nhiên, thoáng chốc mọi người không nói nên lời.

Ánh mắt Chúc Long đầy vẻ đau đớn, anh rót một ngụm thuốc vào miệng. Từ khi anh tỉnh lại, một ngày ba lần uống thứ thuốc này nhưng vẫn chưa thể thích nghi với vị đắng của nó.

Thuốc xuôi theo cổ họng chảy vào dạ dày kéo theo một cơn choáng váng quay cuồng. Anh mím môi, liếc nhìn bóng dáng Phù Việt và Sói Rừng Rậm kề sát vào nhau, đáy mắt thoáng vẻ ảm đạm, nhưng trên gương mặt tuấn tú ấy chẳng để lộ điều chi. Có lẽ vị đắng không chỉ vì tác dụng của thuốc.

Hoẵng vò đầu, ngượng ngùng nói:

"Chủ yếu do lúc cậu xuất hiện hơi trùng…"

Nguỵ Vũ Sâm cắt ngang lời cậu:

"Chuyện này chẳng liên quan gì tới Phù Việt hết, khỏi phải hỏi em ấy."

Hải Quỳ thoáng do dự, nói: Nhưng…

Nhưng rồi cậu ta cũng không hỏi thành câu, vì sự che chở rõ ràng của Sói Rừng Rậm và sự trong sáng vô tư trong mắt Phù Việt.

Năm ngày sau, ruộng hoa anh túc ở Sách Mễ nở rộ.

Rắn nhỏ bò từ tay Nguỵ Vũ Sâm lên vai anh, cái đầu bé xíu cọ vào má anh, rồi nó lại bò sang cạnh tai Phù Việt. Phù Việt khẽ nói gì đó, rắn nhỏ bò xuống khỏi người cậu rồi nhanh chóng biến mất trong rừng mưa sâu thẳm.

Hoẵng thoáng kinh ngạc:

"Nó không phải do cậu nuôi hả? Cứ đi như thế sao?"

Phù Việt nghiêm túc nói:

"Rắn nhỏ thuộc về rừng mưa Bắc Myanmar, không thuộc về bất kì ai, lần này nó chỉ giúp đỡ thôi."

Đáy mắt Hoẵng nong nóng.

Cậu ta lại nhìn về phía con đường đến rừng nguyên sinh của họ. Rừng thẳm đen kịt, như miệng của quái thú nuốt chửng không biết bao nhiêu sinh mạng, nhưng lại có sinh linh tự nhiên đưa họ thoát khỏi hiểm cảnh.

Trước biển hoa anh túc, mười hai nhà khoa học và tám người lính Trung Quốc lặng lẽ nhìn nơi chôn xương Sói Rừng Rậm. Không biết bên dưới chôn vùi bao nhiêu bộ hài cốt, cũng không biết những linh hồn oanh liệt đang yên nghỉ dưới mảnh đất nào.

Tia nắng ban mai đầu tiên soi rọi, tiếng chân vịt ầm vang trên đỉnh đầu, trên thân trực thăng quân dụng in quốc kỳ đỏ thắm.

Lúc mọi người ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, Phù Việt hôn lên yết hầu với đường nét hoàn mỹ đang hiện ra vì Nguỵ Vũ Sâm ngẩng đầu.

Đợi trực thăng đáp xuống trước mặt họ, tiếng Quốc ngữ thân thương vang lên bên tai, mọi người ôm nhau ăn mừng, họ mới nhận ra không thấy Phù Việt đâu nữa.

Nguỵ Vũ Sâm lặng thinh nhìn về nơi thiếu niên biến mất trong rừng sâu. Cậu vẫn không quay về ư?

Chúc Long rời mắt khỏi rừng mưa sâu thẳm, giấu đi cảm xúc trong mắt, dẫn đầu trèo lên trực thăng.

Có những việc trước khi suy nghĩ xong đã có kết quả, có những người trước khi gặp gỡ đã bỏ lỡ nhau. Vậy nên tốt nhất đừng nghĩ nhiều về những chuyện trong lòng vẫn chưa được làm rõ, như thế mới là lựa chọn lý trí nhất.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!