"Cậu có thuốc không?"
Hoẵng ngớ người, sau đó lập tức hoàn hồn, vội nói: "Có có."
Vài người có thuốc trong balo đều ở đây.
Phù Việt nhận thuốc, gật đầu rồi nói: "Tôi phải chữa trị cho họ, mọi người nghỉ ngơi trước đi."
Hoẵng nhíu mày: "Tôi giúp cậu, thương binh quá nhiều, một mình cậu không xuể."
Một nghiên cứu viên đeo kính gọng vàng cũng bước đến: "Trước đây tôi từng học y, tôi cũng có thể giúp."
Phù Việt nhìn hai người họ, hờ hững nói: "Hoẵng ở lại, những người khác đi nghỉ đi."
Nguỵ Vũ Sâm bị thương trí mạng, vết thương đạn bắn xuyên lần trước vừa lành lại bị vũ khí nhọn xé rách, sâu tận xương, vì không được xử lý kịp thời nên đã thối rữa nghiêm trọng. Vấn đề lớn nhất của anh là nhiễm trùng dẫn đến biến chứng.
Hoẵng hãi hùng khiếp vía nhìn đôi mắt đầy phẫn nộ của cậu bé. Cậu nhóc chẳng mảy may nghi ngờ nếu Khun Sa ở đây, ông ta sẽ bị cậu bé kia chém cho một đao.
Cậu nhóc tưởng trị thương phải có dụng cụ hành nghề chuyên nghiệp như đèn cồn, dao phẫu thuật,… nên đã chuẩn bị sẵn sàng ở một bên để trợ giúp.
Vậy nên khi thấy Phù Việt thả hai con sâu nhỏ xíu lên vết thương, cậu nhóc gần như chết lặng.
Cậu nhóc kinh ngạc nhìn hai con sâu trong suốt nọ chui vào vết thương của Sói Rừng Rậm rồi nhanh chóng mất dạng, cậu nhóc ấp úng hỏi: "Cậu… cậu đang làm gì thế?"
Phù Việt giơ tay ra hiệu im lặng.
Hoẵng ngậm miệng ngay tức thì, biết cậu không muốn cho nghiên cứu viên ở sau lưng thấy được kỹ thuật của mình.
Cậu nhóc bối rối, nhưng bây giờ có một điều cậu có thể chắc chắn, Phù Việt sẽ không làm hại họ.
Hai con sâu nhỏ nhanh chóng chui ra, lười biếng quay về chiếc hộp nhỏ rồi bất động. Hoẵng ngạc nhiên nhìn máu trên vai Sói Rừng Rậm đã biến thành màu đỏ tươi.
Phù Việt lại lấy ra một hộp thuốc mỡ, loại thuốc mỡ này có màu trắng sữa, cậu đắp một lớp vải xô mỏng lên trên, cẩn thận băng bó vết thương.
Từ đầu đến cuối, thứ dược phẩm lấy từ chỗ cậu nhóc mà Phù Việt dùng chỉ có vải xô, chỉ khâu và thuốc hạ sốt.
Bỗng dưng có tiếng rên rỉ đau đớn vang lên sau lưng, Hoẵng và Phù Việt đồng thời nhìn ra phía sau.
Một anh lính đặc chủng trong số họ đang co giật quắp người, trông cực kỳ đau đớn.
Hoẵng hoảng hồn, kéo tay Phù Việt về phía bên đó: "Chúc Long bị gãy mấy cái xương, tình hình rất xấu, xin cậu xem cho cậu ấy trước đã."
Phù Việt không nói gì, lấy một tấm mền ra khỏi balo đắp lên người Nguỵ Vũ Sâm rồi theo Hoẵng qua đó.
Cậu cúi đầu kiểm tra một chốc, hàng mày nhíu chặt, do dự nói: "Người này…"
Tim Hoẵng giật thót: "Thế nào?"
Phù Việt thở dài: "Thôi vậy, nếu bỏ mặc thì anh ta cũng không nổi qua tối nay, tôi thử xem."
Tim Hoẵng lạnh đi phân nửa.
Hoẵng hoàn toàn không muốn trải nghiệm cảnh tượng tiếp đó thêm lần thứ hai. Cậu nhóc đã từng thấy đủ mọi cách chết khốc liệt trên chiến trường, nhưng chẳng thể nào chịu nổi cảnh tượng trước mắt. Cậu nhóc nhìn Phù Việt vạch bụng Chúc Long ra, thả một đám sâu muôn màu muôn vẻ vào đó mà thấy da đầu mình tê rần. Cậu nhóc có thể nhìn thấy mấy con sâu đó thoắt ẩn thoắt hiện trong bụng Chúc Long, bơi lội giữa nội tạng đẫm máu.
Thỉnh thoảng Phù Việt sẽ đổi đám sâu bò ra thành một đám sâu khác, rồi tiếp tục quá trình này.
Cậu nhóc ghì chặt Chúc Long đang vùng vẫy, trán túa mồ hôi lạnh, lưỡng lự nhìn thiếu niên trông còn nhỏ tuổi hơn cả mình, nhưng chỉ thấy cậu không chớp mắt nhìn chằm chằm bụng Chúc Long. Trông cậu có vẻ rất bình tĩnh, nếu bỏ qua đốt ngón tay trắng bệch vì siết chặt chiếc hộp nhỏ tinh xảo.
Điều đáng sợ không chỉ có cảnh tượng đẫm máu này, mà là Phù Việt không cho gây mê. Nếu gây mê Chúc Long thì đám sâu cũng sẽ mê man theo, Chúc Long chỉ có thể cố gắng chịu đựng cảm giác đau đớn do mổ bụng và hàng vạn con sâu gặm cắn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!