Cụ ông:
"Không có điềm báo nào khác ư? Bỗng dưng bắt đầu?"
Nguỵ Vũ Sâm lắc đầu, nói: "Phiến quân vũ trang hoạt động lâu dài trong đoàn lính đánh thuê quốc tế ở Đông Nam Á, chúng không có súng mà cầm vũ khí lạnh, trong tay chúng phần lớn là dao và rìu.
Mới đầu có một gã người Mỹ cầm dao chém một người phụ nữ ôm đứa trẻ, sau đó những kẻ khác cũng bắt đầu hào hứng tàn sát. Cả thôn có khoảng hai trăm người nhưng không ai dám phản kháng. Lúc đã giết gần mười người, gã người Mỹ ra tay lúc đầu gào to một tiếng: Sói Rừng Rậm đâu?
Đã đến sao không chào hỏi, ra chơi chung đi chứ?Cụ hoảng hồn, hỏi:Sao các con bị lộ?
Nguỵ Vũ Sâm lắc đầu, anh khẳng định:
"Về sau con từng suy nghĩ rất nhiều lần, chúng con không có khả năng bị lộ, mặc dù Tiểu Ngũ đã bị phát hiện trà trộn vào, nhưng bọn chúng cũng không thể nào canh giờ chuẩn như thế, đúng hai giờ bắt đầu tàn sát, huống hồ lúc đó Tiểu Ngũ chưa bị lộ."
"Tại sao con chắc chắn như thế?"
Nguỵ Vũ Sâm:
"Vì lúc đó Tiểu Ngũ còn ngụy trang đã cầm súng chĩa về phía thôn dân giống những phần tử vũ trang khác, cậu ấy đã gửi tín hiệu không được manh động cho con."
Cụ ông sững sờ.
Nguỵ Vũ Sâm nói rất từ tốn, cố gắng tái hiện lại thật càng nhiều tình tiết vụ việc lúc đó, đồng thời anh cũng không ngừng sắp xếp lại manh mối của mình.
"Chúng con không hành động, Tiểu Nhị yêu cầu con hết lần này đến lần khác nhưng con cũng không ra lệnh hành động. Gã người Mỹ đó xách đứa bé còn chưa tháo tã lót mà người phụ nữ bị chém đầu ôm, rồi gã nói: Còn không ra là tao giết đứa bé này.
Sau đó một gã người da trắng bên cạnh cười nói gì đó với gã, gã người Mỹ cười to ném đứa bé cho hắn.
"Mắt anh đỏ bừng, nhưng giọng nói vẫn ổn định:"Sau khi gã da trắng nhận lấy đứa bé, gã cởi quần, nhét thẳng dương v*t vào miệng đứa bé.
Con… con vẫn không ra lệnh, lúc đó nhóm người kia hào hứng cực kỳ, cảnh tượng hơi hỗn loạn, Tiểu Ngũ nhân lúc hỗn loạn lén rút lui, đồng thời một lần nữa gửi tín hiệu nói chúng con án binh bất động.Tiểu Ngũ luôn là người bình tĩnh nhất đội, con rất tin tưởng phán đoán của cậu ấy, vả lại lúc đó chúng con cũng gặp vấn đề. Tiểu Nhị thực lòng không nhịn được nữa khăng khăng xông ra, mấy người chúng con vì ngăn cản cậu ấy nên thoáng lơ là trong một sát na.
Sau đó trong thôn bỗng vang lên tiếng bom nổ inh tai, biến cố xảy ra rất nhanh, một phần phiến quân vũ trang trong thôn đã chạy lùi ra sau, một phần bắt đầu tàn sát thôn dân, cùng lúc đó con hạ lệnh bắt đầu hành động.
"Cụ ông nhắm mắt, nghe anh nói tiếp:"Lúc giao chiến với phiến quân vũ trang trong thôn, Tiểu Ngũ lảo đảo chạy vào phạm vi tầm nhìn của con, con nghe cậu ấy gào to với mình, có nội gián, mau rút lui!
Chúng con còn chưa kịp phản ứng thì phiến quân vũ trang trong thôn đã áp giải một nhóm người mặc đồ bác sĩ đi ra, Tiểu Ngũ vừa dứt lời thì bị bắn chết. Gã người Mỹ đó hỏi: Mày muốn bác sĩ Trung Quốc của chúng mày đúng không?
Trả cho chúng mày.Và rồi bọn chúng đẩy 12 người mặc đồ bác sĩ về phía chúng con. Mọi thứ xảy ra quá nhanh, con chưa kịp hiểu lời Tiểu Ngũ nói thì những người đó đã bị đẩy tới. Nhiệm vụ của chúng con chính là giải cứu họ, vậy nên lúc đó phản ứng đầu tiên của chúng con là đón người.
Gần như ngay lúc nhóm người đó vừa bước vào phạm vi bảo vệ của chúng con thì phiến quân vũ trang thẳng tay nổ súng tàn sát, 12 người chết ngay trước mặt con. Con lập tức ra lệnh rút lui.
Thực ra lúc Tiểu Ngũ nói hai câu kia là con đã nhận ra có khả năng chúng con đã bị lộ, nhưng con không ngờ… bọn chúng có lựu pháo và súng Gatling.
"Nguỵ Vũ Sâm cắn môi, bình ổn cảm xúc:"Bọn chúng có vũ khí hạng nặng, vây chúng con ở cổng thôn. Tiểu Nhị mạo hiểm đến hơi thở cuối cùng để đẩy con chạy ra khỏi vòng vây, sau đó con bị ép phải vào rừng nguyên sinh Bắc Myanmar.
"Lời của anh rất ngắn gọn, nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự nguy hiểm và oanh liệt của thời điểm ấy. Ông cụ giữ im lặng suốt nửa đoạn sau, lúc này cụ mới từ từ cất tiếng. Cụ thở dài một hơi, nói:"Vất vả cho con rồi, nhóc à.Tiếng gọinhóc à" làm mũi Nguỵ Vũ Sâm cay cay.
Anh không còn được gọi như thế nữa từ năm bảy tuổi, anh cũng không xem mình là một đứa nhóc, chỉ khi ở trước mặt ông lão, anh mới có thể hoàn toàn buông bỏ cảnh giác. Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu anh lên Bắc Kinh.
Anh phải tìm được người mà mình có thể tin tưởng, và người đó phải có năng lực điều tra kẻ đứng sau chuyện này.
Cụ rót trà cho anh, hơi ấm của trà giúp cơ thể căng cứng của anh thoải mái hơn một chút, rồi anh nghe cụ hỏi:
"Sao con thoát khỏi rừng nguyên sinh Bắc Myanmar được?"
Anh sững người, vô thức vuốt ve con rắn nhỏ trên cổ tay, cụp mắt nói:
"Lúc đó con sắp chết, trước khi chết con gặp một người, em ấy đưa con ra ngoài."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!