Tần Dực Trì cũng không khá hơn là bao.
Anh nhìn mình trong gương, vẻ mặt vẫn bình thản, ánh mắt trông có vẻ yên tĩnh. Nhưng đôi tai đỏ bừng, cổ cũng dần chuyển sang màu hồng.
Một lát sau, anh hít một hơi sâu, cố gắng kiềm chế ngọn lửa đang bùng cháy trong lòng...
Trong phòng, trò chơi vẫn diễn ra sôi nổi, một chàng trai bốc thăm trúng thử thách ép tường với bất kỳ ai trong phòng.
Anh ta nhìn quanh một lượt, rồi bất lực thở dài:
"Đại Ngưu, tụi mình làm đi!"
Vừa dứt lời, Ngưu Nhất Phong lập tức đưa tay che phần dưới, kinh hãi mở to mắt, run rẩy:
"Ôi trời, cậu cũng định giở trò với tôi à? Thầm yêu tôi à?!"
Chàng trai kia nhảy dựng lên:
"Cậu nói linh tinh gì đấy! Tôi là trai thẳng, trai thẳng hiểu không!"
Cuối cùng, anh ta đành ngậm ngùi uống cạn một ly nước ép khổ qua đen tối, đắng đến mức mặt mày nhăn nhúm, lăn lộn trên đất, hét lên:
"Ai phát minh ra loại đồ uống này đúng là thiên tài!"
Sau vài vòng, trong phòng chỉ còn lại một ly nước ép khổ qua cuối cùng, uống xong nghĩa là kết thúc trò chơi.
Kiều Trân hoàn toàn hòa mình vào bầu không khí vui vẻ của họ, không nhịn được mà mỉm cười, đôi mắt sáng rực.
Nhưng ngay giây tiếp theo, miệng chai lại chính xác chỉ vào cô.
... Kiều Trân lập tức ngừng cười.
Cô sợ mình sẽ bốc trúng một thử thách kỳ quặc nào đó, nên quyết định chọn phương án an toàn hơn, giọng dịu dàng nói:
Thật lòng nhé.
Cô rút ra một lá bài, nhìn vào dòng chữ trên đó, ngẩn ra, ngón tay khẽ dừng lại, nụ cười trên môi cũng dần biến mất.
[Bạn đã từng thầm yêu ai chưa?
Nếu có, có thể kể chi tiết không?]
Kiều Trân cúi đầu, ngón tay khẽ siết chặt, môi mím lại đầy bình tĩnh.
Có.
Cô đã từng thầm yêu.
Từ hai, ba năm trước, cô đã thích Kỷ Hiến, dâng trọn trái tim mình, lẽo đẽo theo sau anh, thậm chí từ thầm yêu đến công khai tỏ tình.
Kỷ Hiến luôn dành cho cô một chút đối xử đặc biệt, khiến cô cảm thấy khác biệt, làm cô nghĩ rằng anh dường như cũng có chút cảm tình với cô, nên cô cứ đầy hy vọng mà theo đuổi anh.
Anh dường như rất hưởng thụ việc cô theo đuổi mình, không từ chối, nhưng cũng không đồng ý, thậm chí còn để người khác trêu chọc cô.
Nghĩ đến những kỷ niệm đã qua, n.g.ự. c Kiều Trân bỗng đau nhói.
Không phải là cô không buông được, mà là cảm thấy đau lòng cho chính mình, thấy mình thật không đáng.
Ánh mắt Kiều Trân thoáng chốc trở nên u ám, rồi cô khẽ nhắm mắt lại. Khi mở mắt ra lần nữa, chúng lại sáng lên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!