Chương 9: (Vô Đề)

Nắng nóng gay gắt, mới một lát mà khuôn mặt trắng nõn của Hạ Mạt đã ửng đỏ, những lọn tóc ẩm ướt hiện rõ trong đôi mắt thâm thúy của Lục Nghiễn Lễ. Anh gần như có thể cảm nhận được cô đang mím môi, hàm răng trắng dùng sức nghiến chặt lại.

Lục Nghiễn Lễ thu tay lại, khóe miệng nhếch lên một chút, biểu cảm như cười như không rồi lạnh nhạt nói: "Không cần che nữa."

Nói rồi Lục Nghiễn Lễ sải bước ra khỏi ô, để lại Hạ Mạt sững sờ với cây ô ở đó.

Mặc dù giọng điệu của Lục Nghiễn Lễ không bộc lộ cảm xúc gì, nhưng Hạ Mạt vẫn tinh ý nhận ra trong ánh mắt anh thoáng vẻ cạn lời bất lực.

Không biết gần đây tổng giám đốc Lục xảy ra chuyện gì mà thường xuyên lại lộ ra vẻ như cười như không, bó tay toàn tập này với cô.

Hạ Mạt không đoán được suy nghĩ của tổng giám đốc Lục, chỉ có thể cẩn thận cố gắng hoàn thành tốt công việc hơn thôi.

Hạ Mạt giẫm giày cao gót, chạy chậm đuổi theo Lục Nghiễn Lễ, hạ giọng thì thầm: "Tổng giám đốc Lục, hôm nay nắng gắt, tia cực tím dễ làm tổn thương da nên để tôi cầm ô che nắng cho anh đi."

Lục Nghiễn Lễ không thèm nhìn cô, giọng điệu thản nhiên: "Không cần, cô muốn che thì tự che cho mình đi."

Hạ Mạt nghe ra anh thực sự không muốn che ô nên không làm phiền thêm nữa, thu ô lại.

Dù tổng giám đốc Lục đã nói cô muốn che thì tự che, nhưng ông chủ đi trước không dùng ô, một thư ký theo sau như cô đương nhiên cũng không thể dùng vì không thích hợp chút nào.

Từ cổng nhà họ Tề đến sân của ông cụ Tề ở còn một đoạn khá xa, phải đi qua hành lang nối liền vài sân với nhau mới đến chỗ ở của ông ấy.

Trong phòng, ông cụ Tề đang ngồi trên ghế gỗ huỳnh đàn, tay cầm chung trà bằng sứ Thanh Hoa có nắp đậy, nghe thấy tiếng bước chân có người vào cửa mới ngẩng đầu lên, trên mặt nở một nụ cười hiền từ: "Nghiên Lễ đến rồi à."

Là giọng điệu thân mật của bậc cha chú gọi con cháu trong gia đình.

Hai nhà Lục

- Tề vốn có quan hệ lâu đời, ông cụ Tề và ông nội quá cố của Lục Nghiễn Lễ

- ông cụ Lục, từng có mối quan hệ rất thân thiết. Có thể nói Lục Nghiễn Lễ lớn lên dưới sự chứng kiến của ông cụ Tề.

Ông cụ Tề đã hơn tám mươi tuổi, ba năm trước trải qua một đợt bệnh nặng, từ đó hoàn toàn nghỉ ngơi dưỡng bệnh, không còn can thiệp vào việc kinh doanh của gia tộc nữa.

Đây là lần đầu tiên Hạ Mạt được gặp ông cụ Tề ngoài đời, so với ảnh chụp cô thấy trên tạp chí kinh tế tài chính thì khuôn mặt ông ấy hằn rõ vẻ tang thương hơn nhiều, trên đầu đội mũ, nhưng trạng thái không tồi chút nào.

Ba tháng trước bệnh tình của ông cụ Tề đột nhiên trở nặng, phải nằm viện suốt mấy tháng, đến tuần trước mới được phép chuyển về nhà nghỉ ngơi dưỡng bệnh. Hôm nay Lục Nghiễn Lễ cố ý tới đây thăm bệnh.

"Ông Tề ạ."

Lục Nghiễn Lễ bước tới, ngồi xổm xuống trước mặt ông ấy, nắm tay chào hỏi: "Cháu chào ông."

Ông cụ Tề tươi cười hớn hở khiến những nếp nhăn trên mặt hằn sâu hơn, ông ấy nắm tay Lục Nghiễn Lễ, dùng sức lắc lắc: "Chào buổi chiều, chào buổi chiều."

Một người từng tung hoành sát phạt trên thương trường nay lại cười vui vẻ như một đứa trẻ, ông ấy chỉ vào chiếc ghế bên cạnh rồi nói với Lục Nghiễn Lễ: "Nghiên Lễ, cháu ngồi đi."

Lục Nghiễn Lễ đứng dậy, lúc này ông cụ Tề mới dời mắt sang bên cạnh rồi dừng lại trên mặt Hạ Mạt. Ông ấy híp mắt, có vẻ như đang cố gắng nhìn xem đây là ai.

Lục Nghiễn Lễ mỉm cười giới thiệu: "Đây là thư ký của cháu, Hạ Mạt, ông chưa gặp cô ấy bao giờ."

Hạ Mạt cúi đầu chào hỏi lễ phép: "Cháu chào ông Tề ạ."

Ông cụ Tề gật đầu: "Chào cháu, Tiểu Hạ đúng không, cháu cũng ngồi đi."

Lúc này quản gia mới đưa cho ông cụ Tề quà mà Lục Nghiễn Lễ mang tới, nói với ông ấy: "Thưa ông, đây là quà tổng giám đốc Lục tặng ông, để tôi cất cho ông nhé."

Ông cụ Tề phất tay: "Đừng cất vội, đưa đây tôi xem đã. Lần nào Nghiên Lễ tặng quà tôi cũng thích."

Lục Nghiễn Lễ cười nói: "Là một bộ trà cụ ạ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!