Chương 7: (Vô Đề)

Hành lang yên tĩnh, Hạ Mạt ngồi xổm dưới đất, ánh mắt đối diện với Lục Nghiễn Lễ trong vài giây. Phải mất một lúc cô mới nhận ra hành động bất kính vừa rồi của mình với Lục Nghiễn Lễ, lông tơ trên lưng dựng đứng, vội vàng đứng dậy: "Lục… Tổng giám đốc Lục."  

Hạ Mạt như đứng tim, cô cúi đầu tránh ánh nhìn của anh.  

Lục Nghiễn Lễ rũ mắt nhìn cô. Có lẽ là vì căng thẳng nên sắc mặt cô tái nhợt, mí mắt sưng đỏ, hàng mi dài ướt át liên tục chớp động, trên má vẫn còn vệt nước mắt chưa khô, đứng đó thấp thỏm bất an, mong manh yếu đuối khiến người ta xót thay.  

"Khóc cái gì?" Lục Nghiễn Lễ biết rõ còn cố hỏi.  

Hạ Mạt dè dặt liếc nhìn khuôn mặt Lục Nghiễn Lễ một cái. Anh sở hữu gương mặt góc cạnh, khóe miệng mím thành một đường thẳng, các đường nét trên gương mặt sắc sảo, dù không biểu lộ cảm xúc gì vẫn toát ra một áp lực vô hình.  

Gió mùa hè mang theo hơi nóng thổi vào từ cửa sổ, lướt qua da người mang tới cảm giác ấm áp, nhưng Hạ Mạt lại không kìm được rùng mình.  

"Có con gì đó bay vào mắt tôi, tôi dụi mãi không ra." Hạ Mạt nhanh chóng nghĩ ra một lý do trong lòng: "Cay mắt khó chịu quá."  

Lục Nghiễn Lễ không nói gì, mắt vẫn nhìn cô chăm chú.  

Bị anh nhìn chằm chằm như thế, Hạ Mạt cảm thấy mình như phạm nhân đang bị xét xử, vô thức lùi ra sau hai bước, vừa căng thẳng vừa thấp thỏm, nhưng dù thế cô vẫn cố gắng nở một nụ cười chuyên nghiệp: "Tổng giám đốc Lục, đèn ở đây hơi tối, không khí cũng không tốt lắm, anh có muốn quay về văn phòng không?"  

Lục Nghiễn Lễ không trả lời câu hỏi của cô mà hỏi: "Mắt khỏi rồi hả?"  

Hạ Mạt không hiểu ra sao: "Gì ạ?"  

Lục Nghiễn Lễ giọng đều đều: "Con gì vừa bay vào mắt cô ấy."  

Nụ cười trên mặt Hạ Mạt càng rạng rỡ hơn: "Con côn trùng đó mới trào ra theo nước mắt rồi, cảm ơn tổng giám đốc Lục đã quan tâm."  

Lục Nghiễn Lễ ừ một tiếng, lại đưa khăn giấy trong tay cho cô, dặn dò: "Lau hết nước mắt đi rồi theo tôi về văn phòng."  

Hạ Mạt cầm khăn giấy, nhanh chóng lau mắt rồi bước ra khỏi cầu thang. Nhìn bóng dáng cao lớn của Lục Nghiễn Lễ, cô hít sâu một hơi, bước theo sau.  

"Tổng giám đốc Lục, anh có gì cần dặn tôi à?" Hạ Mạt cung kính đứng bên cạnh bàn làm việc.  

Lục Nghiễn Lễ lại nhắc tới vấn đề nghỉ phép lần nữa: "Cô có tính toán gì cho kỳ nghỉ dài hạn này không?"

Hạ Mạt vừa nghe hai chữ nghỉ dài hạn đã suýt không kìm nổi bật khóc ngay tại chỗ: "Tổng giám đốc Lục, tôi đã làm việc bên anh ba năm rồi..."  

"Mười tám ngày."  

Hạ Mạt tính dùng mối quan hệ cấp trên cấp dưới ba năm để gợi lên một chút lương tâm của Lục Nghiễn Lễ, nhưng không đợi cô nói xong, Lục Nghiễn Lễ đã ngắt lời trước.  

Cô sửng sốt một lúc, không kịp hiểu Lục Nghiễn Lễ có ý gì: "Mười tám ngày?"  

Lục Nghiễn Lễ không nhìn cô, giọng điệu cũng rất bình thản: "Theo quy định của công ty, cô làm việc đã ba năm nên có tổng cộng mười tám ngày phép năm. Dùng hết một lượt hay chia ra nghỉ, cô tự quyết định đi."  

Dựa theo chế độ nghỉ phép của công ty thì năm đầu tiên làm việc có năm ngày phép, năm thứ hai sáu ngày, những năm sau đó cứ mỗi năm thêm một ngày. Nếu năm nào không nghỉ thì có thể để dành sang năm tiếp theo.  

Hạ Mạt chưa từng nghỉ phép từ khi vào làm nên tính tới giờ đã để dành được mười tám ngày nghỉ.  

Lần trước có một phó giám đốc mà tổng giám đốc Lục muốn sa thải xin nghỉ dài hạn, khi đó anh không đưa ra thời hạn, nhưng cô lại có kỳ nghỉ cụ thể, vậy chẳng phải cô vẫn có thể quay về công ty sau mười tám ngày nghỉ phép của mình sao?  

Hạ Mạt bị tin tốt bất ngờ này làm cho choáng váng, buột miệng nói ra suy nghĩ trong lòng mà chẳng thèm lựa lời: "Tổng giám đốc Lục, vậy có phải tôi vẫn có thể quay về công ty sau kỳ nghỉ của mình không?"  

Lục Nghiễn Lễ nhấc mí mắt nhìn cô, đánh giá biểu cảm trên mặt cô rồi đáp: "Cô không quay về công ty thì đi đâu, tính nhảy việc sao?"  

"Làm gì có chuyện đó!" Hạ Mạt lập tức bày tỏ lòng trung thành: "Tổng giám đốc Lục, anh có ơn tri ngộ với tôi, tôi..."  

Lục Nghiễn Lễ lại ngắt lời cô: "Tự cô quyết định dùng hết ngày phép hay là chia ra nghỉ, nhưng phải chờ thư ký mới quen việc đã."  

"Xin tổng giám đốc Lục cứ yên tâm, nhất định tôi sẽ sắp xếp công việc ổn thỏa rồi mới nghỉ phép. Không giấu gì anh, được làm việc bên cạnh một người học rộng biết nhiều như anh, thật lòng tôi không muốn nghỉ ngày nào, nhưng anh lại quan tâm đến cấp dưới như thế nên tôi không thể phụ lòng tốt của anh được. Nhất định tôi sẽ tranh thủ thời gian nghỉ phép để rèn luyện sức khỏe, để sau này làm việc với trạng thái tốt hơn, tổng giám đốc Lục..."  

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!