Chương 66: Hoàn

Sau khi công khai quan hệ với Lục Nghiễn Lễ, Hạ Mạt với đồng nghiệp ở văn phòng tổng giám đốc ở cùng với nhau không có gì thay đổi, chỉ là đôi lúc khi cô ở trong văn phòng của Lục Nghiễn Lễ lâu hơn chút thì bước ra ngoài sẽ nhận được ánh mắt trêu chọc của mọi người.

Ngày tháng cứ trôi qua một cách êm đềm, năm thứ ba sau khi Hạ Mạt với Lục Nghiễn Lễ kết hôn, bọn họ chào đón thiên thần nhỏ của hai người.

Đó là một buổi sáng, ánh mặt trời vừa ló rạng, tiếng khóc đầu đời của em bé vang lên, là một bé trai.

Tên do Hạ Mạt đặt.

Tên ở nhà là Đô Đô.

Tên đầy đủ là Lục Sâm.

Sau khi Đô Đô chào đời, ngoài công việc, Lục Nghiễn Lễ gần như tự mình chăm sóc Đô Đô.

Ngay từ lúc Hạ Mạt biết mình mang thai, Lục Nghiễn Lễ đã bắt đầu học cách chăm sóc phụ nữ có thai với trẻ con, cho Đô Đô bú hay thay tã.

Đô Đô sinh được mấy ngày mà anh đã làm thành thạo.

Mỗi lần thấy Lục Nghiễn Lễ cầm bình sữa cho Đô Đô bú, đứa bé nhỏ xíu nằm gọn trong vòng tay của anh, ăn no mà vẫn chưa chịu ngủ, bắt anh phải ôm bé đi lại khắp phòng để ru ngủ mà Hạ Mạt cảm thấy vừa không quen với hình ảnh này của anh, vừa thấy rất ấm áp.

Trong phòng sách của Lục Nghiễn Lễ ngày càng nhiều sách nuôi con, Hạ Mạt thường thấy Lục Nghiễn Lễ ngồi bên chiếc giường nhỏ của Đô Đô, vừa quan sát những thay đổi của con, vừa lật giở cuốn "Làm Thế Nào Để Trở Thành Một Người Ba Tốt" trong tay.

Hình ảnh tình ba như núi làm cho Hạ Mạt nghĩ tương lai Lục Nghiễn Lễ sẽ trở thành một người ba dịu dàng.

Thực tế trước lúc Đô Đô được ba tuổi, Lục Nghiễn Lễ đúng là một người ba dịu dàng. Khi con khóc quấy, anh sẽ bế bổng bé lên cao, cho bé cưỡi trên vai mình vui đùa. Ban đêm, nếu Đô Đô không chịu ngủ, anh sẽ kiên nhẫn ngồi chơi đồ chơi cùng con.

Dù con muốn cái gì anh đều vui vẻ đồng ý, yêu thương của anh sắp giống cưng chiều quá đà. Sự yêu chiều dành cho con có phần thái quá, đến mức Hạ Mạt lo lắng anh sẽ làm hư con, bèn nghĩ rằng nếu anh đã làm người ba hiền từ, thì cô sẽ làm người mẹ nghiêm khắc. Dù sao, việc nuôi dạy con cái cũng cần có một người nghiêm khắc một chút để tránh làm con trở nên quá nuông chiều.

Nhưng mỗi lần Đô Đô bập bẹ gọi cô là mẹ, trái tim Hạ Mạt như tan chảy, giọng nói của cô cũng không tự chủ được mà trở nên mềm mỏng, chẳng thể làm một người mẹ nghiêm khắc như cô từng nghĩ.

Lúc riêng tư, cô thảo luận với Lục Nghiễn Lễ về vấn đề giáo dục con cái, cô nói lo lắng của mình cho Lục Nghiễn Lễ, Lục Nghiễn Lễ luôn trấn an cô rằng anh hiểu rõ tình hình.

Cho đến khi Đô Đô được ba tuổi cần đi nhà trẻ, Lục Nghiễn Lễ đột nhiên thay đổi hình tượng người ba cưng chiều con cái, trở nên nghiêm nghị và đầy uy nghiêm trong mắt con.

Ngày đầu tiên bạn Đô Đô đi học, Hạ Mạt với Lục Nghiễn Lễ đều không đi làm, hai người cùng nhau đưa Đô Đô đi học.

Mấy ngày trước đó, Lục Nghiễn Lễ đã nói với Đô Đô rằng trường mẫu giáo rất vui, ở đó có nhiều bạn nhỏ để bé cùng chơi. Đô Đô đầy háo hức, trên đường đi rất ngoan ngoãn, mong chờ được chơi đùa với các bạn nhỏ ở trường.

Nhưng khi vừa xuống xe và bước vào cổng trường mẫu giáo, Đô Đô lập tức nhận ra điều gì đó không ổn.

Tiếng khóc các bạn nhỏ trong trường mẫu giáo vang vọng, khuôn mặt nhỏ đáng yêu của Đô Đô thoáng hiện vẻ hoang mang. Khi cô giáo định bế Đô Đô ra khỏi vòng tay của Lục Nghiễn Lễ thì từ xa vang lên tiếng một bạn nhỏ đang khóc lớn: "Ba mẹ không cần con nữa, hu hu hu!"

Đô Đô nghe được câu này thì đôi tay nhỏ ôm chặt cổ Lục Nghiễn Lễ, mặt cậu bé vùi vào lòng anh đầy hoảng sợ: "Con không muốn đi nhà trẻ, nhà trẻ không vui, con muốn về nhà, con muốn về nhà."

Bàn tay Lục Nghiễn Lễ khẽ xoa sang lưng cậu bé, giọng nói dịu dàng dụ dỗ cậu: "Chiều ba mẹ sẽ đón Đô Đô về nhà."

Giọng nói dịu dàng của ba khiến Đô Đô an tâm hơn rất nhiều, cậu bé ngẩng đầu, ánh mắt mong đợi nhìn ba: "Ba ơi, Đô Đô không đi nhà trẻ được không? Đô Đô về nhà chơi với ba."

Lục Nghiễn Lễ nói: "Đô Đô vào chơi với cô giáo đã, tối nay về nhà ba mẹ sẽ chơi với con."

"Con không muốn, con không muốn chơi với cô giáo."

Lúc này, cách đó không xa lại vang lên tiếng bạn nhỏ khác khóc to nói ba mẹ không cần con nữa, Đô Đô không thể chịu được nữa bật khóc òa, ngẩng đầu lên khóc nức nở.

"Ba mẹ không cần con nữa, hu hu hu!"

Nhìn con khóc đến đau lòng, Hạ Mạt không khỏi xót xa. Cô vừa lau nước mắt cho con, vừa dỗ dành bé: "Đô Đô đừng khóc, ba mẹ không phải không cần con. Là vì con lớn rồi, sắp trở thành bạn lớn rồi. Các bạn lớn đều phải đi học mẫu giáo đấy!"

Đô Đô khóc tới nỗi vai run run: "Đô Đô không phải bạn lớn, Đô Đô vẫn là bạn nhỏ, con còn bé mà."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!