Hai mươi phút sau, tại một nhà hàng lẩu trên tầng cao nhất.
Toàn bộ nhân viên trong phòng tổng giám đốc ngồi quây quần quanh bàn ăn, bọn họ như đang ngồi trên đống lửa, trong lòng lại nghĩ không biết Hạ Mạt có nói linh tinh trước mặt tổng giám đốc Lục không.
Tay Lục Nghiễn Lễ cầm thực đơn, hỏi: "Mọi người có kiêng món gì không?"
Không ai dám lên tiếng trả lời.
Lục Nghiễn Lễ ngước mắt, ánh mắt quay sang Lý Tự ngồi đối diện.
Lý Tự lập tức nở nụ cười: "Tổng giám đốc Lục, tôi không kiêng gì cả, cái gì tôi cũng ăn hết á."
Ánh mắt Lục Nghiễn Lễ lướt qua một vòng, mọi người đều vội vàng lắc đầu, nói không kỵ món gì cả.
Sếp lớn mời ăn cơm, đích thân cầm thực đơn gọi món, ai dám yêu cầu nhiều.
Hạ Mạt nhìn thấy biểu cảm không được tự nhiên của mọi người, chợt nhớ lại khi cô hẹn gặp offline với Lục Nghiễn Lễ, cô đã vui sướng đến thế nào khi phát hiện Lục Nghiễn Lễ chính là L, nên cô rất thấu hiểu tâm trạng của đồng nghiệp lúc này.
"Để em chọn cho." Hạ Mạt vươn tay lấy thực đơn từ tay Lục Nghiễn Lễ. "Anh đi pha nước chấm đi."
Mọi người thấy Hạ Mạt sai bảo Lục Nghiễn Lễ thì càng hoảng sợ, theo phản xạ nhìn về phía Lục Nghiễn Lễ.
Lục Nghiễn Lễ đứng dậy, nhận thấy ánh mắt của mọi người, hỏi: "Mọi người cũng muốn tôi pha nước chấm giúp?"
"Không cần, không cần." Mọi người đồng thanh: "Chúng tôi tự pha."
Khu pha nước chấm nằm ở bên trái bức tường trong phòng bao. Lục Nghiễn Lễ quay người bước đến khu pha nước chấm, theo khẩu vị của Hạ Mạt mà chuẩn bị phần nước chấm cho cô.
Những người còn lại ngồi yên trên ghế không nhúc nhích, nhân lúc Lục Nghiễn Lễ quay lưng về phía bên này, Lâm Táp cầm điện thoại gửi tin nhắn cho Hạ Mạt.
Lâm Táp: [Chị thật lòng với em mà, sao em có thể hãm hại chị như thế chứ?]
Hạ Mạt vô tội: [Chị Táp, không phải chị nói đói bụng, muốn bạn trai em mời chị ăn cơm sao?]
Lâm Táp: [Nhưng em không nói bạn trai em là tổng giám đốc Lục. Nếu biết bạn trai em là tổng giám đốc Lục thì chị thà đói chết cũng không nhắc đến chuyện ăn cơm.]
Hạ Mạt: [Em nhắc chị với Tương Tương rồi, là hai người hiểu sai ý.]
Không nhắc thì thôi, nhắc đến chuyện này Lâm Táp càng cảm thấy tối nay về nhà chắc mình phải lên trang tuyển dụng tìm việc mới.
Lâm Táp: [Đột nhiên em nói tên tổng giám đốc Lục thì ai mà ngờ bạn trai của em là tổng giám đốc Lục chứ. Chị chỉ nghĩ là em muốn mời anh ấy đến đây nên mới bảo em đừng mời anh ấy, nói anh ấy không hợp với bọn chị, cầu trời cho sếp Lục không nghe thấy.]
Hạ Mạt: [Tai anh ấy rất thính.]
Lâm Táp: [A a a, chị cảm thấy đời chị không còn hy vọng gì nữa rồi.]
Hạ Mạt buồn cười: [Không sao, tính tình anh ấy rất tốt, sẽ không để chuyện này trong lòng. Hôm nay đừng coi anh ấy là sếp, cứ đơn giản coi anh ấy là bạn trai em, muốn ăn gì thì ăn, muốn uống gì thì uống.]
Lâm Táp còn muốn nói nữa, song mắt thoáng liếc thấy tổng giám đốc Lục xoay người đi tới bèn lập tức để điện thoại xuống, ngồi ngay ngắn ngoan ngoãn.
Lục Nghiễn Lễ ngồi xuống bên cạnh Hạ Mạt, thấy mọi người đều không nhúc nhích thì rất hòa nhã thể hiện vai trò chủ nhà: "Mọi người thích nước chấm gì?"
Anh chuẩn bị giúp mọi người pha nước chấm.
Mọi người bị ánh mắt hiền hòa của Lục Nghiễn Lễ nhìn mà áp lực, lần lượt đứng dậy, tay cầm chén nhỏ vội vàng đi về phía khu nước chấm.
Vội quá nên Lý Tự và Hứa Tương Tương còn va phải nhau một cái.
Bên bàn ăn rất nhanh chỉ còn lại Hạ Mạt và Lục Nghiễn Lễ. Hạ Mạt nhìn mọi người nhốn nháo mà vừa buồn cười, vừa bất lực, ghé sát vào tai Lục Nghiễn Lễ khẽ nói: "Xem đi, không chỉ mình em sợ anh đâu."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!