Buổi sáng trôi qua rất nhanh, tới giờ ăn trưa, Hứa Tương Tương là người đầu tiên đóng máy tính, cầm điện thoại bước đến chỗ làm việc của Hạ Mạt, hỏi cô: "Chị Hạ Mạt, chị có ra ngoài ăn cơm trưa không?"
Ngón tay của Hạ Mạt vẫn đang gõ bàn phím: "Chị vẫn còn có chút chuyện phải xử lý, không ra ngoài được."
Hứa Tương Tương gật đầu: "Vâng, thế chị cứ làm đi."
Lý Tự ở bên cạnh duỗi lưng một cái, nhìn Hứa Tương Tương hỏi: "Cô định ăn gì?"
Hứa Tương Tương nói: "Tôi muốn ăn cá nướng, anh có muốn ăn cùng không?"
Lý Tự gật đầu: "Đi, chúng ta đi chung đi."
Anh ấy đứng dậy, nói với Hạ Mạt: "Thư ký Hạ, bọn tôi đi ra ngoài ăn cơm nhé."
Hạ Mạt gật đầu.
Nhân viên trong văn phòng lục đục ra ngoài ăn cơm, rất nhanh chỉ còn một mình Hạ Mạt.
Không lâu sau, nhân viên lễ tân mang phần ăn trưa lên, Hạ Mạt xách túi đồ ăn bước vào văn phòng Lục Nghiễn Lễ.
"Tổng giám đốc Lục, ăn cơm thôi."
Ánh mắt Lục Nghiễn Lễ rời khỏi màn hình máy tính: "Bây giờ là giờ nghỉ trưa."
Hạ Mạt đổi giọng: "Anh yêu, ăn cơm thôi."
Khóe môi Lục Nghiễn Lễ hơi nhếch lên, tâm trạng rõ ràng tốt hơn hẳn, đứng dậy vào nhà vệ sinh rửa tay.
Hạ Mạt để đặt túi đồ ăn lên bàn rồi cùng đi vào nhà vệ sinh.
Lúc rửa tay, Hạ Mạt hỏi Lục Nghiễn Lễ: "Anh biết chuyện ở văn phòng nếu ai yêu nhau thì phải dẫn người yêu mời đồng nghiệp ăn cơm không?"
Lục Nghiễn Lễ ừ một tiếng: "Bọn họ muốn chúng ta mời cơm sao?"
"Đúng vậy, bọn họ muốn em đưa bạn trai mời bọn họ ăn cơm lắm rồi. Hôm nay thấy nhẫn em đeo nhẫn lại bắt đầu giục." Hạ Mạt lộ vẻ buồn rầu: "Nhưng em thực sự không biết phải nói với bọn họ anh là bạn trai em như thế nào."
Giọng điệu Lục Nghiễn Lễ bình tĩnh: "Sao lại không biết nói như thế nào? Không phải chỉ là một câu thôi sao."
"Đâu có đơn giản như thế này." Hạ Mạt uyển chuyển nói: "Đồng nghiệp ở văn phòng thỉnh thoảng tán gẫu sẽ nhắc tới anh, nếu họ biết anh là bạn trai em, sau này bọn họ nói chuyện trước mặt em chắc chắn sẽ rất dè dặt."
Lục Nghiễn Lễ thản nhiên nói: "Biết anh là bạn trai em thì dè dặt, không biết thì chẳng lẽ bọn họ mắng anh là đồ thần kinh hay sao?"
Hạ Mạt: "..."
"Không có không có, sao có thể thế được chứ."
Lục Nghiễn Lễ đưa tay nhéo mặt cô: "Giấu giếm giúp bọn họ, em quên mất ai mới là người một nhà với em rồi à?"
Hạ Mạt đập nhẹ tay anh: "Đừng có sờ mặt em, tay anh còn ướt, làm hỏng hết lớp trang điểm của em rồi."
Lục Nghiễn Lễ rút tay khỏi má cô, chuyển sang vòng qua eo thon của cô, ngón tay lướt nhẹ dọc theo đường cong.
Hạ Mạt sợ ngứa nên run run: "Bọn họ thực sự không nói xấu anh sau lưng đâu, chỉ là thỉnh thoảng bàn luận về đời sống riêng tư của anh thôi. Dạo này không phải mọi người biết anh có bạn gái sao? Trong lúc trò chuyện thì sẽ nhắc đến một chút."
Lục Nghiễn Lễ ôm eo kéo cô ôm chặt vào lòng, cười nói: "Vậy thì tốt quá, cuộc sống riêng tư của anh em là người hiểu rõ nhất, lần sau em cứ kể cho bọn họ nghe."
Hạ Mạt còn muốn nói gì đó, môi vừa hé mở đã bị đầu lưỡi anh thuận thế tiến vào, chưa kịp nói gì đã bị anh quấn lấy lưỡi, hút lấy từng hơi thở. Trong vòng tay anh, cô rất nhanh đã mất hết sức lực, để mặc anh giữ lấy eo mình, ngửa đầu đáp lại nụ hôn dài triền miên.
Khi môi Lục Nghiễn Lễ rời khỏi môi Hạ Mạt, cô th* d*c, bị anh hôn đến mơ màng, hai chân cô không biết từ khi nào đã vòng qua eo rắn chắc của anh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!