Sáng sớm hôm sau, trời trong gió nhẹ.
Ánh nắng xuyên qua khe hở của màn cửa len lỏi vào gian phòng, tình cờ chiếu lên gương mặt của Hạ Mạt.
Tiếng chuông đồng hồ báo thức của chiếc điện thoại di động trên bàn reo vang, ý thức của Hạ Mạt bị đánh thức, cô gắng gượng đánh bay cơn buồn ngủ để mở mắt ra. Dưới ánh nắng chói mắt, cô vô thức giơ tay định che mắt, lại bắt gặp chiếc nhẫn trên ngón tay nên hơi choáng váng trong giây lát.
Từng mảnh ánh sáng vụt phản chiếu trên viên kim cương, tỏa ra hào quang sáng rực, giống như một giấc mơ, mang đến cảm giác không chân thật.
Cánh cửa phòng được đẩy ra từ bên ngoài, Lục Nghiễn Lễ bước vào, thấy cô còn đang ngẩn ngơ nhìn vào ngón tay mình, bèn hỏi: "Em đang nghĩ gì đó?"
Ánh nhìn của Hạ Mạt chuyển từ chiếc nhẫn sang anh, Lục Nghiễn Lễ trong một bộ sơ mi trắng đi đến bên cạnh giường, cẩm chiếc di động vẫn đang rung chuông ong ong lên, tắt đồng hồ báo thức, rồi cúi người hôn lên môi cô một cái.
Mùi bạc hà the mát xen lẫn hơi thở tràn ngập trên môi cô, như nhớ ra điều gì, Hạ Mạt nghiêng đầu tránh nụ hôn của anh: "Em còn chưa đánh răng."
Lục Nghiễn Lễ phì cười ngồi bên mép giường, lặp lại câu hỏi chưa được giải đáp với cô lần nữa: "Vừa rồi em đang nghĩ gì vậy?"
Hạ Mạt giơ tay cho nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay mình: "Có phải tiến độ của chúng ta hơi nhanh không?"
Chân mày của Lục Nghiễn Lễ thoáng chau lại, cất giọng trầm thấp: "Đừng nói với anh là em lại muốn đổi ý nhé?"
"Em nói mình đổi ý lúc nào đâu." Hạ Mạt liếc nhìn anh một chút: "Chỉ là em không ngờ anh lại cầu hôn sớm như thế."
Lục Nghiễn Lễ nắm chặt tay cô, chăm chú nhìn vào mặt cô: "Sớm muộn gì cũng đều là em, vẫn nên xác định danh phận sớm một chút, tránh cho em cứ suy nghĩ lung tung."
Hạ Mạt ngáp một cái, lại bắt đầu buồn ngủ rã rời.
Lục Nghiễn Lễ bật cười trước bộ dáng nửa nhắm nửa mở của cô, vuốt tóc cô: "Vẫn chưa tỉnh hẳn hả?"
Giọng Hạ Mạt nghèn nghẹn: "Anh còn hỏi, tối hôm qua mấy giờ em mới được đi ngủ anh còn không rõ sao?"
Lục Nghiễn Lễ hiểu được lời buộc tội của cô, vui vẻ trả lời: "Anh xin lỗi, anh đã không khống chế được, em cứ ngủ thêm một lát đi."
Hạ Mạt nói: "Ngủ tiếp thì em sẽ trễ giờ làm mất."
Lục Nghiễn Lễ ôn tồn nói: "Không sao, hôm nay em có lên công ty hay không cũng được."
Hạ Mạt lập tức lắc đầu: "Không được, tháng này em mà xin nghỉ phép tiếp thì sẽ không được thưởng chuyên cần."
Lục Nghiễn Lễ nói: "Không tính vào lượt xin nghỉ phép của em, chỉ cần nói anh đã sắp xếp cho em ra ngoài làm việc khác."
"Tổng giám đốc Lục, anh đây đang lợi dụng quyền lực của mình để làm việc riêng à?"
Lục Nghiễn Lễ nhướng mày, giọng điệu trêu đùa nói: "Anh là ông chủ, ở công ty dùng quyền lực làm việc riêng thì sao chứ?"
Hạ Mạt thẳng thừng từ chối: "Không được, trên làm dưới theo, thượng bất chính hạ tắc loạn, kiểu làm dụng quyền lực làm việc riêng như này thế không thể chấp nhận được, nếu sau này các cấp lãnh đạo cũng tiếp tục làm như vậy chẳng phải sẽ gây ra hỗn sao."
Lục Nghiễn Lễ thản nhiên đáp: "Bà chủ không cần phải lo lắng, quyền lực của bọn họ ở công ty không lớn như anh, nếu điều tra được có người nào đó dùng quyền lực để tư lợi sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc."
"Chỉ cho phép quan chức phóng hỏa, không có phép dân thường thắp đèn, nhà tư bản đúng là tiêu chuẩn kép."
Lục Nghiễn Lễ nhếch môi cười, nói: "Em cứ ngủ tiếp đi."
Hạ Mạt tính toán thời gian trong đầu: "Anh đặt báo thức thêm mười phút giúp em, em nằm thêm mười phút nữa sẽ dậy."
Lục Nghiễn Lễ: "Đặt báo thức mười lăm phút sau cũng được, em nằm thêm mười lăm phút nữa cũng không bị trễ."
Hạ Mạt khép đôi mi lại, yếu ớt đáp một tiếng.
Mười lăm phút sau, tiếng đồng hồ báo thức vang lên lần nữa, Hạ Mạt không lề mề như trước, dứt khoát lưu loát nhấc chăn xuống giường.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!