Hạ Mạt chạy ra ngoài ngay đêm hôm khuya khoắt, vừa trở về lập tức dẫn theo bạn trai, việc này chắc chắn là một niềm vui bất ngờ đối với Lâm Ninh và Hạ Đức Hải
- những người luôn lo lắng khi thấy Hạ Mạt không muốn yêu đương.
Đặc biệt là khi tướng mạo của người con rể này rất anh tuấn, dáng người cao lớn, nụ cười nơi khóe miệng của Lâm Ninh vẫn chưa từng hạ xuống kể từ khi anh bước vào, thậm chí còn không hề che giấu sự hài lòng của mình đối với người con rể Lục Nghiễn Lễ này.
Sau khi biết được Lục Nghiễn Lễ vẫn chưa ăn tối thông qua lời Hạ Mạt, hai vợ chồng vội vàng vào bếp nấu cơm lần nữa.
Tuy người nhà họ Hạ đều đã dùng cơm xong, nhưng vì Lục Nghiễn Lễ đến nên tất cả cũng đều ngồi vào bàn ăn cùng anh một chút.
Cơm nước xong xuôi, Lâm Ninh dẫn mọi người lên lầu hai, chỉ vào phòng ngủ bên trái và nói với Lục Nghiễn Lễ: "Tối nay cháu có thể ngủ ở phòng này, phòng của Mạt Mạt ở ngay đối diện, cô với chú ngủ dưới lầu, nếu cháu cần gì thì cứ việc nói với Mạt Mạt nhé."
Lục Nghiễn Lễ đi theo phía sau bà ấy, khiêm tốn lễ phép: "Đã làm phiền cô rồi."
Lâm Ninh càng nhìn anh càng hài lòng, môi cong lên nói: "Không phiền đâu, sau này có thời gian cháu cứ thường xuyên đến chơi với Mạt Mạt."
Bà ấy đẩy cửa phòng ngủ ra: "Cháu nghỉ ngơi đi, để cô nói vài câu với Mạt Mạt."
Sau khi sắp xếp ổn thỏa cho Lục Nghiễn Lễ, Lâm Ninh nháy mắt ra hiệu với Hạ Mạt, bảo cô xuống lầu với mình.
"Mẹ, có chuyện gì sao?" Hạ Mạt mỉm cười hỏi Lâm Ninh.
Lâm Ninh hỏi: "Người bạn mà con ở cùng bên ngoài hôm qua cũng như sáng nay có phải là Nghiên Lễ không?"
Hạ Mạt gật đầu.
Lâm Ninh trách cô không hiểu chuyện: "Nghiên Lễ đã tới từ hôm qua, tại sao con không báo cho người trong nhà biết, để người ta ở bên ngoài, còn đêm hôm khuya khoắt thế này, cả nhà đều đã ăn cơm xong, cũng không còn nhiều nguyên liệu nấu ăn, không thể tiếp đãi cậu ấy đàng hoàng."
Hạ Mạt ăn ngay nói thật: "Con với anh ấy còn chưa tới giai đoạn bàn chuyện kết hôn, ban đầu cũng không có ý định đưa anh ấy về."
Lâm Ninh nôn nóng nói: "Bạn trai con là một người cực kỳ tốt, cả mẹ và ba con đều xem trọng, con và người ta phải hòa thuận, nhất định không được động một chút lại nói chuyện chia tay."
Thấy bà ấy cuống cuồng vội vã, bộ dạng chỉ sợ người con rể vừa tới tay lại bay đi mất, Hạ Mạt buồn cười nói: "Con biết rồi, con đã dẫn anh ấy về nhà thì nhất định sẽ ở bên anh ấy thật tốt, mẹ cũng đừng quan tâm nhiều đến chuyện yêu đương của con, trong lòng con tự biết mà."
"Được được được, mẹ mặc kệ con, con mau đi tiếp chuyện với cậu ấy đi." Như nhớ ra điều gì, Lâm Ninh nói thêm với Hạ Mạt: "Mẹ đã kiểm tra giá của bộ mỹ phẩm dưỡng da và hai bình rượu Mao Đài mà Nghiên Lễ mang tới rồi, đắt quá, lần sau khi con dẫn cậu ấy về nhớ phải nhắc cậu ấy đừng mua những món quà đắt tiền như vậy nữa."
Hạ Mạt chưa nói cho gia đình biết Lục Nghiễn Lễ chính là sếp của cô, chỉ nói rằng mình quen được anh ở chỗ làm.
Lục Nghiễn Lễ đã chuẩn bị quà biếu Lâm Ninh và Hạ Đức Hải từ trước, đặt ở một khách sạn trên thị trấn. Ngay sau khi nghe Hạ Mạt nói muốn đưa anh về nhà, anh lập tức quay lại khách sạn để lấy quà, lần đầu tiên ra mắt ba mẹ Hạ Mạt, anh không thể đến với hai tay không được.
Nhìn những món quà được anh chuẩn bị sẵn, mọi áy náy trong lòng Hạ Mạt nhanh chóng tan thành mây khói. Người đàn ông này quá mưu mô, lúc đưa cô về nhà còn cố ý dừng lại giữa đường, ấm ức nói không thể đưa cô đi xa hơn, sợ người trong nhà cô sẽ nhìn thấy, nhưng thực ra sau lưng đã sớm chuẩn bị kỹ càng đến gặp ba mẹ cô.
Vừa nghĩ đến một người sếp như anh lại giở trò như thế này, Hạ Mạt đột nhiên cảm thấy buồn cười.
Cô mỉm cười khẽ gật đầu: "Mẹ, màn pháo hoa tối nay có đẹp không?"
Lâm Ninh lập tức hiểu ra, nhướng mày mừng rỡ: "Pháo hoa ở quảng trường tối nay là do Nghiễn Lễ đốt sao, bảo sao con lại chạy ra ngoài đột ngột như thế. Đẹp lắm, màn pháo hoa đêm nay là màn pháo hoa đẹp nhất mà mẹ từng thấy."
Lúc Hạ Mạt quay lại lầu, Lục Nghiễn Lễ đang cụp mắt ngồi trên ghế sô pha, ngón tay thon dài lật qua từng cuốn album ảnh, gương mặt sâu sắc trong trẻo dịu dàng, nhoẻn miệng cười.
Hạ Mạt đứng ở ngoài cửa nhìn chằm chằm vào anh, suy nghĩ thoáng miên man.
Cô vậy mà thực sự đã đưa anh về nhà, mặc dù ngay từ đầu cô không hề có ý định dẫn anh về.
Giống như, ban đầu cô cũng không hề chuẩn bị trước để ở bên anh, nhưng cuối cùng lại dễ dàng xác nhận mối quan hệ với anh.
Hạ Mạt âm thầm ngẫm lại chuyện tình cảm giữa mình với Lục Nghiễn Lễ, giật mình nhận ra Lục Nghiễn Lễ vẫn luôn lấy lui làm tiến.
Mối quan hệ giữa bọn họ tưởng chừng như đã chính thức xác nhận từ nụ hôn do cô chủ động kia, trên thực tế ngày hôm đó anh giả bộ muốn hôn cô, rồi lại lấy lý do mình đổ bệnh sợ lây qua cho cô để kiềm chế nụ hôn ấy, bộ dạng ốm yếu khiến người ta đau lòng, còn dịu dàng quan tâm cân nhắc vì sức khỏe của cô, lúc này mới dụ được cô chủ động dâng nụ hôn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!