Do sắp tới ngày giỗ của ông cụ nhà họ Lục nên gần đây người nhà họ Lục đều tụ họp đông đủ ở căn nhà cũ. Nhà họ Lục còn tổ chức một cuộc họp gia đình vào tối nay nên Lục Nghiễn Lễ đã rời khỏi công ty từ lúc sáu giờ.
Tổng giám đốc Lục vắng mặt ở công ty, bầu không khí ở văn phòng tổng giám đốc lập tức trở nên sôi động hơn hẳn. Ban đầu, mọi người bàn tán về chuyện tối nay ăn gì, không lâu sau thì mọi người bắt đầu thu dọn đồ đạc và lần lượt rời khỏi văn phòng.
Rất nhanh sau đó, cả văn phòng tổng giám đốc chỉ còn lại một mình Hạ Mạt vẫn đang ngồi ngay ngắn trước bàn làm việc, tiếng gõ bàn phím vang lên liên tục.
Lâm Táp xách túi bước tới bàn làm việc của Hạ Mạt, quan tâm hỏi: "Mạt Mạt, em vẫn chưa làm xong việc à?"
Hạ Mạt nói: "Em chỉ còn một chút nữa thôi."
"Mang về nhà làm đi." Lâm Táp nói một cách thiện ý: "Sếp Lục không có ở đây mà mọi người cũng về hết rồi. Một mình em ở công ty tăng ca sẽ rất cô đơn đấy, hay là cứ về sớm đi, đúng lúc có thể đi cùng chị, chị tiện đường chở em về."
Hạ Mạt cười nói: "Chị à, không phải là chị đã quên rồi đấy chứ, em về nhà cũng chỉ có một mình thôi mà."
Lúc này Lâm Táp mới nhớ ra Hạ Mạt còn độc thân, cũng không sống cùng ba mẹ mà thuê nhà ở một mình.
"Ôi xem đầu óc của chị này, cứ hay quên là em vẫn chưa có bạn trai." Lâm Táp nói xong thì tự giải thích: "Nhưng cũng không thể trách chị được, ai bảo em có gương mặt như chẳng thiếu bạn trai vậy."
Lâm Táp nâng tay véo nhẹ má của Hạ Mạt, nói đùa: "Gương mặt xinh xắn mơn mởn thế này, ngay cả chị là phụ nữ còn thấy rung động, sau này cũng không biết em sẽ rơi vào tay của tên đàn ông may mắn nào đây."
Hạ Mạt giả vờ sợ hãi: "Chị ơi, lời này mà để anh rể nghe thấy thì sợ là anh ấy sẽ đến tìm em gây chuyện mất."
"Anh ấy dám chắc." Lâm Táp nhân cơ hội véo má Hạ Mạt thêm một cái nữa rồi cười nói: "Yên tâm đi, nếu anh rể của em dám đi tìm em để gây chuyện thì chị nhất định sẽ bảo vệ em."
Hạ Mạt đùa giỡn với Lâm Táp vài câu rồi khéo léo từ chối lời đề nghị cho cô quá giang về nhà. Cô đưa mắt nhìn theo Lâm Táp rời đi, sau đó lại tiếp tục tăng ca làm nốt việc của mình.
Ban đầu, Hạ Mạt định xử lý hết mọi công việc tại công ty rồi mới về nhà. Dù sao tăng ca ở công ty hay mang việc về nhà làm thì cũng chẳng khác gì nhau, đều chỉ có một mình. Thậm chí, ở công ty còn được hưởng điều hòa miễn phí, tiết kiệm một ít tiền điện điều hòa ở nhà.
Đến hơn chín giờ tối, điện thoại của Hạ Mạt rung lên, là Diệp Dao Dao gọi đến.
Giọng nói từ đầu dây bên kia của Diệp Dao Dao ngắt quãng, ban đầu cố gắng kìm nén nghẹn ngào nhưng nói đến cuối cùng thì lại bật khóc nức nở.
Mấy ngày trước, căn phòng trọ mà Diệp Dao Dao thuê vẫn chưa hết hạn hợp đồng nhưng chủ nhà lại đột nhiên muốn bán nhà, thông báo cho cô ấy phải dọn đi trong vòng một tuần.
Ở thành phố lớn, muốn thuê được một căn phòng phù hợp trong khoảng thời gian ngắn là không hề dễ dàng. Mấy ngày nay, sau giờ làm việc Diệp Dao Dao đều đi theo môi giới để tìm nhà. Mắt thấy đã sắp đến hạn cuối mà chủ nhà đưa ra, cô ấy vội vàng quyết định chọn một căn phòng, thương lượng xong xuôi với môi giới và hẹn hôm nay sẽ ký hợp đồng. Nhưng ngay lúc chuẩn bị ký thì chủ nhà bỗng thay đổi ý định, không cho thuê nữa.
Diệp Dao Dao thử thương lượng với chủ nhà cũ, muốn xin đối phương thư thả thêm vài ngày nữa. Kết quả sau khi hôm nay tan làm trở về, cô ấy đã thấy vợ chồng chủ nhà đứng chờ sẵn ở cửa, thái độ của họ vô cùng cứng rắn, nói rằng sáng sớm mai người mua sẽ đến xem nhà và bảo cô ấy nhất định phải chuyển đi ngay trong đêm nay.
Dù đây rõ ràng là do chủ nhà vi phạm hợp đồng nhưng Diệp Dao Dao chỉ là một cô gái trẻ từ nơi khác đến, rất khó để nói lý với họ. Cuối cùng cô ấy chỉ biết thu dọn đồ đạc, vội vàng dọn ra khỏi nhà trong sự tức giận.
Lúc Hạ Mạt nhìn thấy Diệp Dao Dao, cô ấy đang ngồi xổm dưới tòa nhà khu chung cư nơi mà cô ấy từng thuê trước đây, xung quanh là đống hành lý lớn nhỏ, đôi mắt đỏ hoe, hiển nhiên là vừa khóc xong.
Hạ Mạt gọi người của công ty chuyển nhà đến, giúp Diệp Dao Dao chuyển hết đồ đạc về căn hộ của mình và để cô ấy ở tạm lại đó.
Khi mọi thứ gần như được dọn dẹp xong thì cũng đã hơn một giờ sáng.
Diệp Dao Dao ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, cuối cùng cũng lấy lại được chút tinh thần. Cô ấy bực tức mắng chửi cặp vợ chồng chủ nhà cũ một tràng.
"Đúng là một đôi vợ chồng độc ác, lòng dạ đen tối. Rõ ràng họ đã vi phạm hợp đồng trước, dựa vào cái gì mà lại bắt tớ phải chuyển đi trong đêm khuya như vậy chứ. Đáng lẽ lúc đó tớ nên báo cảnh sát mới phải."
Diệp Dao Dao càng nghĩ càng thấy tức, vừa giận chủ nhà cũ vô lý vừa giận chính mình vì lúc đó đã khúm núm, không đủ can đảm đứng lên nói lý với họ. Rõ ràng tiền thuê nhà vẫn chưa hết hạn nên mình là người có lý.
Hạ Mạt cũng hùa theo mắng cùng cô ấy, hai người trút hết bực tức trong lòng ra, mắng đến mức khô cả cổ họng. Hạ Mạt lấy từ trong tủ lạnh ra một lon coca, đưa cho Diệp Dao Dao.
Diệp Dao Dao nói: "Có rượu không? Tớ muốn uống rượu."
Hạ Mạt nói một câu khiến cô ấy tỉnh táo lại: "Ngày mai còn phải đi làm đấy, uống say rồi không dậy nổi thì phải xin nghỉ, mà nghỉ là sẽ bị trừ lương đó."
Diệp Dao Dao nghe vậy thì ngả người ra sau, hơi thở yếu ớt: "Cậu nói xem, ngày nào bọn mình cũng chăm chỉ làm việc như vậy, rốt cuộc là vì cái gì chứ. Giá nhà thì cao ngất trời, lại còn gặp phải chủ nhà vô lý, nói đuổi là đuổi. Tớ cảm thấy cuộc đời này chẳng còn chút hy vọng gì nữa."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!