Diệp Tuần đã nói với ông cụ, chắc hẳn ông ấy đã cảnh cáo Diệp Uyển không được gây rắc rối cho cô. Nếu không, với tính cách của cô chủ nhà họ Diệp, làm sao có thể vòng vo như vậy mà không trực tiếp ra lệnh cho cô đi uống trà chiều cùng mình.
Diệp Uyển như đấm vào bông, đụng phải cái gai mềm, tức giận nói: "Tôi còn tưởng cô là thỏ trắng nhỏ, không ngờ lại là một con nhím. Nói năng sắc bén như vậy, không hổ danh là thư ký của Lục Nghiễn Lễ mà."
Hạ Mạt mỉm cười: "Cô Diệp quá khen rồi."
Diệp Uyển nghẹn lời: "Ai khen cô chứ, tôi đang mắng cô đấy, cô và Lục Nghiễn Lễ đều là cá mè một lứa."
Hạ Mạt: "Được sánh vai với tổng giám đốc Lục là vinh hạnh của tôi."
Diệp Uyển hết cách, đổi giọng năn nỉ: "Không phải chúng ta là bạn bè sao? Cô giúp tôi xả giận thì có làm sao? Đàn ông chẳng ai ra gì cả, còn phụ nữ trọng sắc khinh bạn thì không có kết cục tốt đẹp đâu."
Hạ Mạt buồn cười: "Cô Diệp, tổng giám đốc Lục là cấp trên của tôi, nếu tôi cùng cô bày trò trêu anh ấy, kết cục của tôi sẽ còn thảm hơn."
Diệp Uyển: "Cô sợ anh ấy làm gì? Làm bạn với tôi, có thể diện của tôi đây, anh ấy không dám làm gì cô đâu."
Hạ Mạt suy nghĩ một chút, rồi bịa đại một câu: "Sẽ không xuống giường nổi đâu, cô Diệp."
Diệp Uyển: "…"
Hôm sau, Hạ Mạt giúp Diệp Dao Dao dọn nhà.
Ban đầu, Hạ Mạt lo lắng Diệp Dao Dao vừa thất tình, lúc này dọn ra ngoài ở một mình tâm trạng sẽ rất tệ, nên muốn cô ấy ở lại thêm một thời gian nữa, chờ vượt qua nỗi buồn thất tình rồi hãy dọn đi.
Nhưng sáng hôm sau, Diệp Dao Dao tỉnh rượu thì như không có chuyện gì, tâm trạng hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi thất tình.
Đổng Chiêu quá tệ, tệ đến mức Diệp Dao Dao không hề lưu luyến chút nào về mối tình này.
Ăn tối xong với Diệp Dao Dao, Hạ Mạt bắt taxi về nhà một mình.
Mở cửa bước vào nhà, nhìn căn phòng thiếu đi đồ đạc của Diệp Dao Dao, căn hộ một phòng khách một phòng ngủ bỗng trở nên trống trải.
Không có việc gì làm, Hạ Mạt lấy từ tủ sách ra một cuốn từ điển thành ngữ, ngồi trước bàn cặm cụi chép lại những thành ngữ khen ngợi người khác.
Đêm đã khuya, bầu trời tối đen như được phủ một lớp màn, Hạ Mạt đang lật giở từng trang của cuốn từ điển thành ngữ thì ngoài cửa bất ngờ vang lên tiếng đập cửa nặng nề.
Tim Hạ Mạt khẽ thót lại, trong lòng dâng lên một dự cảm chẳng lành.
Cô rón rén bước đến bên cửa, nhìn ra ngoài qua lỗ mắt mèo.
Người đàn ông ngoài cửa vừa khéo cũng đang nhìn vào mắt mèo, Hạ Mạt ghé sát lại thì chạm ngay phải một ánh mắt lạnh lẽo.
"A…"
Hạ Mạt bất ngờ, hét lên rồi lùi mấy bước, loạng choạng vịn vào bàn ăn, bước vào bếp lấy một con dao, lông gáy dựng đứng, khi ý thức trở lại, cô vội quay người đến bàn lấy điện thoại.
Đang định gọi cảnh sát thì ngoài cửa vang lên một giọng nói u ám: "Diệp Dao Dao, mở cửa, đừng tưởng xóa hết liên lạc của tôi là có thể quỵt tiền."
Hạ Mạt thoáng sững sờ.
Người ngoài kia là Đổng Chiêu?
Bất kể là ai thì Hạ Mạt cũng phải gọi điện cho ban quản lý tòa nhà trước.
Ban quản lý tòa nhà cũng có nhân viên trực đêm, nhưng gọi hai lần liền mà không ai nghe máy.
Hạ Mạt định gọi điện báo cảnh sát, nhưng người bên ngoài dường như đoán được ý định của cô, lập tức nhắc nhở: "Cô đừng báo cảnh sát, 5 phút nữa tôi đi, cảnh sát có đến cũng không bắt được tôi đâu. Tôi đến tìm bạn gái tôi đòi tiền, chuyện này cảnh sát cũng không can thiệp được."
Hạ Mạt nín thở, cố gắng kìm nén nỗi sợ hãi, lại lần nữa đi đến trước cửa nhìn qua lỗ mắt mèo.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!