Chương 5: (Vô Đề)

Lời khen đột ngột vừa rồi của Lục Nghiễn Lễ khiến Hạ Mạt không hiểu ra sao. Mặc dù nội dung tin nhắn có vẻ như đang công nhận cô nhưng không hiểu sao lại khiến cô cảm thấy câu "Có được một người thư ký như cô cũng là may mắn của tôi" kia đầy ẩn ý.

Cô đã làm việc bên cạnh Lục Nghiễn Lễ lâu như vậy rồi nhưng chưa từng nghe anh khen ngợi bất kỳ ai, đây cũng là lần đầu tiên cô được anh khen ngợi. Quá bất thường, dù sao thì cô vẫn cảm thấy có điều gì đó không đúng.

Tối hôm đó, Hạ Mạt nằm trên giường, trằn trọc mãi mà không ngủ được.

Rốt cuộc tổng giám đốc Lục đột nhiên muốn cho cô nghỉ phép dài hạn là vì lý do gì?

Tối hôm qua bà Tống tìm cô nói chuyện, bà ấy khen cô trông trẻ trung, nói cô và Lục Nghiễn Lễ rất hợp nhau. Bà ấy không quan tâm đến chuyện môn đăng hộ đối và muốn cô làm con dâu là thật hay đơn giản chỉ là một cách thử lòng, xem cô có ý định đó hay không để đề phòng trước chăng?

Bà Tống đã nghe được tin đồn về cô và Lục Nghiễn Lễ, khả năng cao bà ấy sẽ nhắc đến chuyện này với anh. Lục Nghiễn Lễ sẽ nghĩ thế nào? Dù cô và Lục Nghiễn Lễ luôn giữ mối quan hệ rất rõ ràng, không vượt quá giới hạn, trong lòng Lục Nghiễn Lễ biết rõ những tin đồn nói cô dựa vào nhan sắc để thăng tiến chỉ là vô căn cứ. Nhưng liệu anh có vì danh dự của mình mà quyết định sa thải cô hay không.

Dù cô đã làm việc bên anh ba năm, có thể tạm coi là đã có chút chỗ đứng nhưng so với danh dự của anh thì một người thư ký như cô thật sự chẳng là gì cả.

Những suy nghĩ hỗn loạn không ngừng lởn vởn trong đầu của Hạ Mạt. Cô trằn trọc mãi đến hơn bốn giờ sáng mới dần thiếp đi.

Sáng hôm sau, Hạ Mạt bị tiếng chuông báo thức làm tỉnh giấc, với hai mắt mơ màng, cô thò tay ra khỏi chăn mò mẫm tìm điện thoại để tắt chuông, thiếu ngủ trầm trọng, mí mắt nặng trĩu đến mức không thể nhấc lên nổi.

Vật lộn ở trên giường thêm hai phút, Hạ Mạt cố gắng ngồi dậy, xoa bóp thái dương rồi uể oải xỏ dép lê, đi vào phòng tắm để rửa mặt.

Căn hộ mà Hạ Mạt đang thuê cách công ty không xa, chỉ cần đi qua hai trạm dừng tàu điện ngầm, thời gian di chuyển chỉ mất khoảng hơn mười phút.

Cô đến công ty khá sớm, tầng làm việc của tổng giám đốc vẫn im ắng, không một bóng người. Hạ Mạt đặt túi xách xuống bàn làm việc của mình, sau đó đẩy cửa bước vào phòng làm việc của tổng giám đốc, cô lấy khăn ướt lau qua bàn ghế của Lục Nghiễn Lễ rồi mở cửa sổ ra để thông gió.

Làm xong những việc này, Hạ Mạt đi vào phòng trà pha một cốc cà phê đen không đường. Quay lại bàn làm việc, cô nhấp một ngụm cà phê để tỉnh táo hơn, sau đó bật máy tính lên, sắp xếp các tài liệu mà Lục Nghiễn Lễ cần dùng trong buổi họp sáng nay, nhanh chóng bước vào trạng thái làm việc.

Các đồng nghiệp trong phòng tổng giám đốc lần lượt đến công ty.

"Thư ký Hạ, chào buổi sáng." Lâm Táp vừa đẩy cửa bước vào phòng làm việc đã lập tức chào cô.

Hạ Mạt ngẩng lên khỏi màn hình máy tính nhìn về phía cô ấy, khóe môi khẽ cong, ánh mắt sáng rỡ và đầy ý cười: "Chào buổi sáng, chị Táp."

"Em ăn sáng chưa? Chị có mang theo ít bánh mì này."

Lâm Táp lấy từ trong túi ra hai chiếc bánh mì nhỏ rồi đưa cho Hạ Mạt.

"Cảm ơn chị Táp, lát nữa em sẽ ăn." Hạ Mạt nhận lấy bánh mì rồi bỏ vào ngăn kéo dưới bàn làm việc. Cô phát hiện hôm nay Lâm Táp đã thay đổi kiểu tóc, cô nhìn mái tóc của Lâm Táp rồi mỉm cười khen ngợi: "Hôm nay chị trang điểm xinh thật đấy, chị uốn tóc rồi đúng không?"

"Hôm qua sau khi tan làm chị đi uốn đấy." Lâm Táp đưa tay lên vuốt nhẹ mái tóc, biểu cảm có chút không tự tin, hỏi: "Em thấy kiểu tóc này có hợp với chị không?"

"Đương nhiên là hợp với chị rồi." Giọng điệu của Hạ Mạt rất chân thành: "Chị Táp, hôm nay trông chị vừa dịu dàng lại vừa tri thức. Chị làm tóc ở tiệm nào vậy, giới thiệu cho em với, đúng lúc dạo này em cũng đang định đổi kiểu tóc."

Lâm Táp được cô khen thì bật cười: "Chị cũng thấy kiểu tóc này khá đẹp, vậy mà anh rể của em lại bảo không hợp, còn nói trông chị già hơn vài tuổi nữa."

"Không thể nào." Hạ Mạt ngạc nhiên, chớp mắt nói: "Anh rể có thể lấy được chị làm vợ, chắc chắn mắt nhìn người phải rất tinh tường chứ. Làm sao lại thấy kiểu tóc này không đẹp được?"

Một câu hai nghĩa, vừa khen ngợi Lâm Táp vừa khẳng định lại kiểu tóc mới của Lâm Táp.

Lâm Táp vui mừng rạng rỡ: "Vẫn là nói chuyện với em là thoải mái nhất. Anh rể của em đúng là kiểu đàn ông đầy nam tính, nói chuyện dễ khiến người ta phải nghẹn chết, giờ chị về nhà còn chẳng muốn nói chuyện với anh ấy."

Lâm Táp bắt đầu về phàn nàn chồng mình nhưng Hạ Mạt rất biết chừng mực, không tiếp lời cô ấy. Trong lòng Lâm Táp thầm cảm thán, cô gái này thật sự rất thông minh, biết giữ chừng mực, tinh tế, cả IQ và EQ đều cao. Nói chuyện với Hạ Mạt luôn khiến người khác cảm thấy thoải mái.

"Thư ký Hạ, chào buổi sáng. Mẹ anh ở quê vừa gửi lên ít cam, đặc sản của quê anh đấy, em ăn thử đi."

Đồng nghiệp Chu Hồng Hưng bước vào, đưa cho Hạ Mạt hai quả cam.

"Cảm ơn anh Chu." Hạ Mạt cười với anh ấy.

Các đồng nghiệp trong văn phòng tổng giám đốc đều có mối quan hệ khá tốt, các đồng nghiệp khác lần lượt đến văn phòng đều chào hỏi Hạ Mạt. Chẳng mấy chốc, trên bàn làm việc của cô đã chất đầy trái cây và đồ ăn vặt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!