Ở lại trên núi một lúc, Lục Nghiễn Lễ lái xe đưa Hạ Mạt về.
Dọc đường đi, hai người không nói gì, thỉnh thoảng Hạ Mạt lại liếc nhìn anh, lòng cô tính toán xem khi nào Lục Nghiễn Lễ sẽ chính thức xác nhận mối quan hệ giữa họ.
Thật ra lúc còn ở trên núi, dưới bầu trời đầy sao, cô đã nghĩ anh sẽ nói điều gì đó. Thậm chí cô còn nghĩ, nếu như anh nói chuyện thì cô sẽ lảng tránh ra sao, nhưng anh chẳng nói gì, chỉ nhìn chăm chú vào cô với vẻ dịu dàng như thế. Trong một tích tắc nào đó, bỗng dưng cô lại nghĩ hay là thử bắt đầu với anh xem sao.
Lúc về đến nhà đã là rạng sáng, anh bước xuống xe, đứng bên cạnh cửa xe, nhìn cô đi vào.
Hạ Mạt bước vào thang máy, khi cô rẽ trái thì thoáng thấy anh vẫn đứng yên ở đó. Bóng dáng cao lớn hiện rõ giữa màn đêm tăm tối, đôi mắt đen lạnh lẽo chăm chú dõi theo cô. Anh như một tên thợ săn kiên cực kỳ kiên nhẫn, đã giăng thiên la địa võng chờ cô nhảy vào.
Đến cuối tuần, Hạ Mạt đi xem nhà cùng Diệp Dao Dao. Người môi giới đề cử cho bọn họ hai căn hộ ở cùng một khu. Nơi này khá gần công ty của Diệp Dao Dao, chỉ cần bước ra ngoài khoảng hai phút là đến ga tàu điện ngầm, giao thông rất thuận tiện. Hai căn hộ này đều là loại có một phòng ngủ, một phòng khách, rất thích hợp cho các cô gái thuê nhà.
Diệp Dao Dao rất hài lòng với cả hai căn hộ này, cô ấy chọn một căn hộ ngay trong ngày hôm đó, ký hợp đồng và trả tiền.
Đến chiều, Hạ Mạt dọn đồ giúp Diệp Dao Dao, chuẩn bị dọn vào căn hộ mới vào ngày mai.
Nhìn từng bộ quần áo của Diệp Dao Dao dần vơi khỏi chiếc tủ vốn thuộc về cô ấy, tủ quần áo chật chội giờ lại trống đi hơn một nửa, một cảm giác cô đơn khó nói thành lời chợt trỗi dậy trong lòng Hạ Mạt.
Diệp Dao Dao gấp gọn quần áo rồi cho vào vali, sau khi quay lại, thấy Hạ Mạt ngồi ngơ ngác trên giường, hàng mi dài cụp xuống, cả người toát ra vẻ cô đơn, cô ấy bèn hỏi: "Cậu làm sao đấy Mạt Mạt?"
Hạ Mạt hoàn hồn, cô tiếp tục gấp quần áo đang dở dang rồi thở dài: "Tớ đã quen sống với cậu hàng ngày rồi, giờ cậu chuyển đi tự dưng thấy quạnh quẽ quá, vậy là chỉ còn lại mình tớ."
Diệp Dao Dao an ủi cô: "Căn hộ mới của tớ cũng không xa nơi này mà, sau này chúng ta có thể hẹn gặp nhau bất kỳ lúc nào, đâu phải không được gặp nhau nữa."
Hạ Mạt khẽ thở dài, Diệp Dao Dao tiến đến nắm tay cô, cười nói: "Được rồi được rồi, tớ biết cậu không nỡ để tớ đi, sau này mỗi khi có thời gian rảnh vào cuối tuần thì tớ sẽ đến đây chơi với cậu, đừng có buồn mà. Tối nay chúng ta đi ăn lẩu nhé, tớ bao."
Hạ Mạt nói: "Gần đây tớ muốn ăn gì đó cay cay, cậu chọn cửa hàng lẩu nào cay một tí nhé, đa phần những cửa hàng lẩu ở Hải Thành đều không chuẩn vị, không đủ cay."
Diệp Dao Dao gật đầu: "Lần trước tớ và Đổng Chiêu có ăn thử một cửa hàng lẩu ở quảng trường Chính Nghiệp, ở đó có lẩu cay thơm chính tông, ngon đến nỗi ngất ngây luôn."
Nhắc đến Đổng Chiêu, Hạ Mạt hỏi cô: "Đổng Chiêu đi công tác còn chưa về sao?"
"Vẫn chưa, ban đầu anh ấy bảo là ngày mốt sẽ về. Hôm nay, khi bọn tớ nói chuyện với nhau, anh ấy nói cấp trên đột ngột quyết định muốn đến Bắc Thành, anh ấy cũng không chắc khi nào sẽ về nữa, còn phải xem sự sắp xếp của bên trên."
Diệp Dao Dao không nhịn được mà phàn nàn: "Đàn ông đúng là chẳng đáng tin tí nào, lúc bình thường cứ em yêu à em yêu ơi, khi cần thiết thì lại chẳng thấy bóng dáng đâu. Từ chuyện tìm nhà cho đến chuyện chuyển nhà đều nhờ có cậu giúp tớ, người làm bạn trai như anh ấy lại chẳng giúp được chút gì. Lúc tớ chuẩn bị tìm nhà mới, anh ấy còn khều tớ thuê căn hai phòng, nói là nếu sau này ở chung, anh ấy có tăng ca tối cũng không làm phiền tớ.
Sáng nay tớ bảo tìm được căn hộ mới thì anh ấy lại hỏi sao không thuê căn hai phòng."
Diệp Dao Dao càng nói càng giận: "Cậu nói xem, có phải anh ấy muốn tớ bỏ tiền thuê nhà ra nuôi anh ấy không? Ngoài miệng cứ nói muốn sống chung với tớ, nhưng khi đóng tiền nhà thì chẳng thấy mặt mũi đâu, còn muốn tớ thuê căn hai phòng, vậy anh ấy cứ chuyển một nửa tiền thuê nhà cho tớ đi này? Giá thuê nhà ở Hải Thành đắt đến thế, căn hai phòng tớ thuê trên đoạn đường kia có giá hơn sáu nghìn tệ một tháng.
Anh ấy tưởng tiền được gió thổi tới chắc?"
Lần đầu tiên Hạ Mạt mới nghe cô ấy nhắc đến mâu thuẫn với Đổng Chiêu về việc thuê nhà, nghe cô ấy nói vậy, cô thầm cảm thấy Đổng Chiêu này có vấn đề. Làm gì có ai muốn sống cùng bạn gái nhưng lại không đi tìm nhà chung, khi bạn gái thuê được nhà thì muốn căn đó to hơn một tí, chẳng phải muốn ở không nhà bạn gái sao?
Đúng là một tên đàn ông bủn xỉn đầy mưu mô.
Lòng Hạ Mạt nghĩ thế nhưng lại không tiện khuyên bọn họ chia tay.
"Khi cậu hẹn hò với anh ta, cậu cảm thấy anh ta đối xử với cậu như thế nào?" Hạ Mạt hỏi cô ấy.
Diệp Dao Dao nói: "Ban đầu, lúc bọn tớ mới quen nhau, anh ấy đối xử tốt với tớ lắm nhé. Nếu bọn tớ đi ăn ngoài, anh ấy sẽ giành trả tiền, khi tớ muốn trả tiền, anh ấy còn tỏ thái độ, nói không có người đàn ông nào lại để phụ nữ trả tiền. Nhưng hai người đi hẹn hò nhiều thì chi tiêu lớn, đến giữa tháng thì anh ấy không còn đủ tiền, đa phần là tớ phải trả, sau đó… Tớ cảm giác nửa tháng đầu anh ấy dẫn tớ đến những quán ăn bình dân, giá cả bình thường, còn nửa tháng sau thì cứ đi tới những nhà hàng cao cấp hơn nhiều."
Càng nói, ánh mắt Diệp Dao Dao nhìn Hạ Mạt dần trở nên chột dạ, sợ Hạ Mạt cười nhạo mình, trước đó cô ấy chưa dám nói chuyện này cho Hạ Mạt nghe.
Hạ Mạt nói: "Mồm thì bảo nào có đàn ông lại để phụ nữ trả tiền, lại vừa kêu than mình không dư dả, không đủ tiền xài, để bạn gái trả tiền ăn cơm. Cậu đừng nói với tớ là cậu không phát hiện ra anh ta có vấn đề đấy nhé."
Diệp Dao Dao vô thức biện hộ cho Đổng Chiêu: "Anh ấy không bảo tớ trả tiền, là tớ chủ động trả mà."
Hạ Mạt không còn gì để nói: "Lúc trước ai là người đã nói tuyệt đối không được tiêu tiền cho đàn ông đấy nhỉ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!