Ngựa phi nhanh như bay, Hạ Mạt vừa bò về phía trước một chút thì lại bị xóc nảy ngã về chỗ cũ. Cứ liên tục va vào ngực anh nhiều lần như vậy, mà lần nào hai người cũng áp sát chặt vào nhau, cảm giác từ dọc theo sống lưng càng lúc càng trở nên mạnh mẽ hơn.
Gió gào rít bên tai, nhưng Hạ Mạt lại cảm thấy không khí như bị ngưng đọng, đến cả hô hấp cũng trở nên khó khăn.
Thân thể lại một lần nữa bị dính sát vào nhau không một chút kẽ hở, Lục Nghiễn Lễ khẽ nín thở một cái, dùng tay ôm lấy vòng eo thon nhỏ của cô, cố định cơ thể cô lại, trầm giọng nói: "Ngồi yên, đừng nhúc nhích."
Hạ Mạt bị anh ôm chặt vào lòng, toàn thân như bốc hỏa, cố gắng giãy dụa bò về phía trước.
Yết hầu của Lục Nghiễn Lễ khẽ động, ngón tay siết mạnh eo cô hơn, trầm giọng nói hơn chút: "Đừng động đậy."
Cảm giác tê dại từ thắt lưng lan ra, Hạ Mạt cảm nhận được hơi nóng được thở ra từ phía sau gáy, phảng phất nghe được tiếng tim đập từ lồng ngực anh. Cả người cô cứng đờ, cố gắng trấn tĩnh, nói: "Ngừng, dừng lại, tôi không cưỡi ngựa nữa, tôi muốn xuống ngựa. "
Con ngựa đang phi điên cuồng dần chậm lại. Vừa dừng xong, Hạ Mạt lập tức nhảy xuống ngựa, ngực phập phồng thở dữ dội, lưng ướt đẫm mồ hôi.
Diệp Tuần cùng Nhiễm Nhiên cưỡi ngựa vòng qua vòng một vòng, chậm rãi đi tới cạnh Hạ Mạt.
"Chị, sao chị không cưỡi ngựa nữa vậy?" Nhiễm Nhiễm nghiêng đầu tò mò hỏi.
Sao lại không cưỡi ngựa nữa?
Lý do thật khó có thể nói ra được.
Hạ Mạt hít một hơi thật sâu, mỉm cười nói: "Chị cảm thấy hơi khó chịu, muốn nghỉ ngơi một lúc, em cứ chơi đi."
Cô ngẩng đầu lên, cả khuôn mặt lộ ra dưới ánh mắt của Nhiễm Nhiễm.
Nhiễm Nhiễm nhìn đôi má phiếm hồng của cô, kêu lên: "Chị ơi, mặt chị đỏ quá, chị bị sốt à?"
Hạ Mạt đưa tay sờ lên gò má nóng bừng của mình, cảm thấy xấu hổ đến mức không biết trả lời như thế nào.
Đằng sau, Lục Nghiễn Lễ giao ngựa lại cho nhân viên, nhấc chân bước về phía bên này.
Diệp Tuần đầy ẩn ý nhìn Lục Nghiễn Lễ, nhướng mày với vẻ mặt đầy giễu cợt.
Lục Nghiễn Lễ không để ý đến anh ấy, đi tới bên cạnh Hạ Mạt rồi nghiêng người hỏi cô: "Em còn muốn chơi gì nữa?"
Hạ Mạt căn bản không dám ngước mắt lên nhìn anh, ấp úng nói: "Tổng, tổng giám đốc Lục, tôi hơi mệt rồi."
Lục Nghiễn Lễ "ừ" một tiếng, nói: "Về phòng nghỉ ngơi đi."
Hai người sóng vai nhau đi về phía biệt thự. Hoàng hôn đã buông xuống, những đám mây trên trời dần chuyển sang màu vàng óng. Dưới ánh hoàng hôn, Hạ Mạt vẫn cúi đầu. Khi đi ngang qua một hồ nước, cô thoáng nhìn bóng hai người phản chiếu dưới nước. Cô thì cúi đầu như một chú chim cút, còn anh thì đứng thẳng bước đi nhàn nhã, vẫn giữ vẻ ngoài lãnh đạm không bị ảnh hưởng như thường ngày.
Cứ như thể người vừa rồi ngồi trên lưng ngựa cố gắng kiềm chế cảm xúc không phải anh vậy.
Sao anh có thể bình tĩnh đến vậy chứ?
Hạ Mạt không nhịn được lén nhìn sang Lục Nghiễn Lễ, đúng lúc ấy Lục Nghiễn Lễ cũng quay đầu nhìn về phía cô.
Ánh mắt giao nhau, Hạ Mạt lập tức quay mặt sang hướng khác.
Lục Nghiễn Lễ khẽ cười một tiếng, hỏi cô: "Em định đỏ mặt đến khi nào đây?"
Mặt Hạ Mạt lại càng đỏ hơn.
Lục Nghiễn Lễ dịu dàng cười: "Sao em lại dễ dàng xấu hổ như vậy? Tôi nhớ trước đây em đâu phải người ngại ngùng, câu nào cũng dám nói mà."
Hạ Mạt nghe thấy những anh đang lấy những lời táo bạo của mình trên ứng dụng hẹn hò để trêu chọc cô, không nhịn được mà biện minh cho mình: "Đó là trên mạng. Ai trò chuyện trên mạng mà chả "không mặc quần". Ngoài đời tôi không bao giờ nói chuyện như vậy cả."
"Không mặc quần?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!