Chương 44: (Vô Đề)

Nhưng nửa đêm lao ra kéo cô vào trong xe mà không nói tiếng nào, quả thực không giống phong cách thường ngày của anh.

Rượu sẽ khiến người ta dễ bị kích động hơn, nên có lẽ hôm nay anh đã uống hơi quá.

Một tiếng sau, xe dừng lại ở dưới khu chung cư Hạ Mạt ở.

Hạ Mạt mở mắt ra, cô quay sang nhìn Lục Nghiễn Lễ.

Lục Nghiễn Lễ nhắm mắt nên Hạ Mạt không biết anh có ngủ không, cô nhìn anh mấy giây rồi quay người chuẩn bị mở cửa xuống xe.

"Người ngồi thuyền cùng em ở thị trấn cổ hôm nay là ai?" Bỗng nhiên giọng của Lục Nghiễn Lễ vang lên, giọng điệu bình thản không nghe ra được cảm xúc gì.

Hạ Mạt không ngoảnh lại, ngón tay đặt trên cửa xe, trả lời anh: "Bạn."

Lục Nghiễn Lễ hỏi tiếp: "Bạn kiểu gì?"

Tuy giọng anh vẫn bình tĩnh, nhưng vấn đề lại nối tiếp vấn đề, anh hỏi đến mức mà Hạ Mạt cảm thấy bản thân dường như đã làm chuyện gì có lỗi với anh.

"Thì là bạn, còn có thể là bạn kiểu gì được nữa?" Hạ Mạt cười hỏi anh: "Tổng giám đốc Lục, anh hỏi chuyện này làm gì?"

Lục Nghiễn Lễ nhìn cô, ánh đèn ngoài cửa xe chiếu lên người anh, chỉ chiếu lên nửa mặt, nửa mặt còn lại bị che khuất, che đi cả những tâm tư trong lòng anh.

"Chắc không phải là đối tượng xem mắt của em đâu nhỉ."

Hạ Mạt bị anh nói trúng tim đen, đâm ra lại chột dạ, nói năng ấp úng: "Đây là chuyện riêng của tôi, có lẽ không cần báo cáo cho tổng giám đốc Lục."

Lục Nghiễn Lễ cười khẩy: "Nếu em thấy đây là việc riêng của em, thế em chột dạ làm gì?"

Hạ Mạt vẫn cứng miệng: "Tôi không hề."

Lục Nghiễn Lễ nói: "Có những việc, không phải giả vờ như không xảy ra mà nghĩ thật sự không xảy ra, tôi cần một lời giải thích hợp lý."

Hạ Mạt suy nghĩ trong chốc lát: "Tôi nghĩ tôi không cần phải giải thích gì với anh cả."

Hạ Mạt dứt khoát đẩy cửa xe ra, cửa xe không nhúc nhích, bị khóa chính khống chế, chẳng biết Trần Thành xuống xe từ bao giờ, trong xe chỉ còn lại hai người họ.

Hạ Mạt không thể không quay lại nhìn anh rồi trả lời thật lòng: "Đúng, anh ấy là đối tượng xem mắt của tôi."

Đôi mắt của Lục Nghiễn Lễ hơi tối lại, giọng nói vẫn bình tĩnh: "Tôi không nhớ là chúng ta đã từng chia tay."

Hạ Mạt không khỏi kinh hãi khi nhìn thấy khuôn mặt ủ rũ của anh, như thể anh đã bắt gặp cô đang cắm sừng mình ngay tại chỗ.

"Tổng giám đốc Lục, chúng ta nói chuyện đàng hoàng đi."

Cô dè dặt nhìn vẻ mặt Lục Nghiễn Lễ, đôi mắt của Lục Nghiễn Lễ cực kì tối, nhưng vẻ mặt vẫn lạnh lùng không chút cảm xúc.

Hạ Mạt thấy anh không hài lòng với việc hôm nay cô đi xem mắt, đành giải thích: "Không phải hôm nay tôi đi xem mắt với anh ấy, chỉ tình cờ gặp thôi."

Biểu cảm của Lục Nghiễn Lễ hơi giãn ra, đợi cô nói tiếp.

Hạ Mạt lo lắng nói: "Anh ấy là người mà gia đình giới thiệu khi tôi về quê, lúc đó chú họ tôi đưa anh ấy đến nhà, vốn dĩ lúc đó tôi không hề có suy nghĩ đi xem mắt nên tôi còn chẳng kết bạn WeChat với anh ấy."

Sắc mặt của Lục Nghiễn Lễ càng lạnh lùng hơn: "Bây giờ kết bạn rồi, là có ý nghĩ đi xem mắt rồi đúng không?"

Hạ Mạt nói nhỏ: "Đây là chuyện riêng của tôi."

Lục Nghiễn Lễ lạnh lùng nói: "Cách em trốn tránh tôi là đi yêu người đàn ông khác?"

"Không phải." Hạ Mạt giải thích: "Tôi nói với anh rồi, hôm nay chỉ tình cờ gặp anh ấy. Tôi đi chơi ở trấn cổ, còn anh ấy làm việc ở bệnh viện gần đó, tan làm về đi qua thì tình cờ gặp tôi. Kết bạn WeChat là vì anh ấy mời tôi đi thuyền, anh ấy mua vé thuyền, tôi chuyển tiền cho anh ấy qua WeChat."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!