Hạ Mạt giải thích với Chu Linh Trạch qua Wechat rằng mình gặp một người bạn, Chu Linh Trạch biết cô không bị bọn buôn người bắt đi mới yên tâm.
Sở dĩ anh ấy tin vào vài dòng giải thích qua tin nhắn của Hạ Mạt, không nghi ngờ quá nhiều liệu Hạ Mạt có bị đe dọa khi ở trên xe không, là vì Chu Linh Trạch nhận ra chiếc Maybach của người bắt Hạ Mạt lên xe. Biển số xe cũng hiện rõ ràng, thật sự là không giống bọn buôn người.
Chu Linh Trạch: [Không sao là tốt rồi, vừa nãy đúng là giật mình, tôi còn tưởng mình gặp phải bọn buôn người nên mới bám theo sau.]
Hạ Mạt xin lỗi anh ấy: [Xin lỗi.]
Chu Linh Trạch: [May mà đó chỉ là do tôi sợ bóng sợ gió, bây giờ tôi mới phát hiện ra không biết giày của tôi rơi ở đâu nữa, tôi phải đi tìm giày đây.]
Hạ Mạt nghe Chu Linh Trạch nói bị rơi giày, cô nhớ đến hành động kì quái của Lục Nghiễn Lễ lúc nãy như xã hội đen mà muốn bật cười.
Cô quay mặt về phía cửa sổ xe, khóe miệng khẽ giương lên.
Hôm nay cô dùng một chiếc trâm cài tóc để búi, tóc mái rũ xuống hai bên má được uốn cong nhẹ, trang điểm nhẹ nhàng, bụm miệng cười trộm, mí mắt cong cong thêm phần tinh nghịch.
Lục Nghiễn Lễ thấy cô gửi tin nhắn cho người kia xong cũng không nhịn được cười, những tâm tư trong ánh mắt trở nên hỗn loạn, anh ngả lưng ra phía sau, lòng không giữ được bình tĩnh.
Hạ Mạt thoáng nhận ra tâm trạng của người bên cạnh có gì đó không ổn nên liếc nhìn anh một cái.
Anh đang nhắm mắt, hai chân vắt chéo, hơi thở đều đặn, nhìn giống như đang ngủ, vì uống rượu nên người anh tỏa ra toàn mùi rượu.
Ánh đèn sáng chói ở đầu cửa sổ xe xuyên qua cửa kính chiếu lên khuôn mặt anh, lúc sáng lúc tối, Hạ Mạt nhìn thấy ba vệt máu do móng tay cào ở trên cổ anh.
Như nghĩ đến điều gì đó, Hạ Mạt đột nhiên cảm thấy áy náy và hụt hẫng.
Chỉ mới lúc nãy thôi, anh còn ôm cô lên xe, trong lúc tối đen như mực, cô sợ đến mức hồn bay phách lạc, nhất thời không nhận ra anh, nên mới giãy giụa trong vòng tay anh, hai tay khua loạn xạ trên người anh, có lẽ cổ của anh đã bị thương vào lúc đó.
Hạ Mạt nhìn sang chỗ khác, đôi tay thon dài trắng trẻo của Lục Nghiễn Lễ đặt trên đùi nên có thể nhìn thấy rõ vệt máu trên mu bàn tay, thậm chí còn rách da và hơi rướm máu.
Hạ Mạt giật mình, tóc gáy dựng lên, vội bảo Trần Thành tìm một hiệu thuốc, lát nữa cô sẽ ghé qua mua thuốc.
Lục Nghiễn Lễ nghe vậy mới chậm rãi mở mắt ra, anh cười nói: "Ngạc nhiên làm gì, chỉ là mấy vết móng tay thôi mà."
"Không cần đến hiệu thuốc." Anh dặn Trần Thành.
Hạ Mạt mím môi, lo lắng nói: "Trầy cả da rồi, không bôi thuốc thì lâu khỏi lắm, dễ bị người khác nhìn thấy, đến lúc đó người ta lại hỏi."
Lục Nghiễn Lễ cau mày: "Ai dám hỏi?"
Hạ Mạt nghẹn lại.
Cũng đúng, chuyện bị người khác cào như vậy thì thật sự là không ai dám hỏi thẳng anh.
Nhưng chắc chắn các đồng nghiệp sẽ lén lút bàn tán.
Hạ Mạt nhìn vết thương trên cổ anh, vừa sợ hãi vì mình đã cào tổng giám đốc Lục, vừa cảm thấy anh đáng bị như vậy.
Ai bảo anh đêm hôm tự dưng ôm cô như thế, lúc đó cô còn tưởng gặp phải người xấu, suýt thì bị anh dọa chết.
Lục Nghiễn Lễ thấy bộ dạng lo lắng bất an của cô, biết cô không hề nhát gan, giọng điệu anh mang vẻ trêu chọc: "Yểu điệu thục nữ mà khỏe gớm nhỉ."
Khi Hạ Mạt chưa biết anh là L, mỗi khi trêu anh ở trên mạng thì cô tự gọi mình là yểu điệu thục nữ.
Nghe thấy anh trêu mình, Hạ Mạt mím môi, nghĩ đến chuyện anh làm hôm nay thì không nén nổi cơn giận nữa: "Không giỏi giang bằng anh đây được. Đi đâu cũng gặp anh, việc cướp người trước mặt người khác anh cũng làm rất suôn sẻ, còn việc gì anh không làm được không?"
Đây là lần đầu tiên Hạ Mạt dám đối đáp với anh như vậy.
Lục Nghiễn Lễ mỉm cười: "Bây giờ em dám nói chuyện với tôi như thế rồi à?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!