Sau khi rời khỏi nhà của Lục Nghiễn Lễ, Hạ Mạt cảm thấy trong lòng tràn đầy cảm xúc khó tả.
Trước đây, cô chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày dám tùy tiện như vậy trước mặt tổng giám đốc Lục.
Không biết khi phát hiện ra chiếc áo sơ mi bị cô lấy đi, Lục Nghiễn Lễ sẽ có phản ứng thế nào. Hạ Mạt có hơi căng thẳng. Cô cúi đầu liếc nhìn chiếc áo sơ mi trắng trong túi, trong lòng lại dâng lên một cảm giác sảng khoái không thể diễn tả.
Chiếc áo sơ mi này vốn là quà cô tặng anh, cô lấy lại cũng không có gì sai cả.
Ai bảo anh lấy việc công làm việc tư, ỷ vào thân phận để bắt nạt cô. Khiến cô không dám phản kháng, rồi nói cô là bạn gái của anh.
Rõ ràng anh biết cô không muốn phát triển mối quan hệ vượt ngoài cấp trên cấp dưới với sếp của mình, cũng biết rõ rằng người sếp mà cô hay nhắc tới chính là anh. Nhưng anh lại cố ý giấu danh tính để trò chuyện với cô.
Cô lén lút phàn nàn về anh là lỗi của cô. Nhưng người này ngày nào cũng nhìn thấu mọi chuyện mà không nói gì, âm thầm ngồi đó xem cô làm trò cười, càng đáng ghét hơn.
Nửa đêm gọi cô đến, lại ăn mặc kiểu đó để hấp dẫn cô. Ai mà không nhận ra anh cố ý chứ?
Người này thủ đoạn đê tiện, lại còn là cấp trên trực tiếp của cô.
Cô mới không muốn yêu đương với anh!
Một khi vượt qua ranh giới, mối quan hệ cấp trên
- cấp dưới giữa họ sẽ bị biến chất. Nếu chẳng may sau này tình cảm rạn nứt và chia tay, họ không thể đơn thuần quay lại làm mối quan hệ cấp trên
- cấp dưới như trước được.
Anh là tổng giám đốc, còn cô là thư ký. Nếu tình cảm thất bại thì không nghi ngờ gì nữa, cô chắc chắn phải rời khỏi Tập đoàn Lục thị.
Thân phận giữa cô và anh khác biệt như trời với đất, môn không đăng, hộ không đối. Cho dù anh nhất thời có chút tình ý với cô, nhiều nhất cũng chỉ là một mối tình ngắn ngủi. Dựa vào thân phận của anh, việc cưới cô là điều không thể. Ở bên anh, nhất định chỉ là một mối tình không có kết quả.
Những năm qua cô ở bên cạnh anh, đã chứng kiến quá nhiều những người đàn ông trong vòng tròn của anh yêu đương với những cô gái xinh đẹp xuất thân bình thường. Nhưng đợi đến lúc chơi đủ rồi, đến tuổi kết hôn, họ không chút do dự chia tay với những cô bạn gái bình thường đó để chọn kết hôn với những thiên kim nhà giàu môn đăng hộ đối.
Cô đã làm việc vất vả, cố gắng suốt bao năm trời mới miễn cưỡng có thể an cư tại Hải Thành. Cô không muốn đánh đổi công việc của mình vì một mối tình chắc chắn không có kết quả.
Cô không có gia thế hiển hách để dựa lưng, cũng không có vốn liếng để thử và sai. Cô không chơi nổi.
Cô chỉ muốn tìm một người bình thường, có mức lương tương đương mình, đủ để tự lo cho bản thân. Hai người cùng nhau phấn đấu, sống một cuộc sống bình dị nhưng ổn định và yên bình.
Cô đã gỡ bỏ ứng dụng mạng xã hội.
Áo sơ mi và chậu hoa lan chuông cô tặng anh, cô đã lấy lại. Còn chiếc váy anh tặng cô, cô cũng trả lại.
Từ giờ, ngoài công việc, ngoài đời họ sẽ như hai người xa lạ, đi trên hai con đường khác nhau. Không còn chút liên hệ nào, giống như trước đây.
Vì không phải đi làm trong kỳ nghỉ, Hạ Mạt tắt chuông báo thức.
Hôm sau, Hạ Mạt ngủ một mạch đến trưa. Lúc cô mở mắt, bên ngoài trời đã nắng rực rỡ.
Cô không thấy đói bụng, bèn dậy tìm nguyên liệu trong tủ lạnh rồi làm một bữa trưa đơn giản.
Ăn trưa xong, cô nằm dài trên ghế sofa và lướt điện thoại.
Ánh nắng xuyên qua cửa sổ, chiếu xiên lên người cô. Cả cơ thể cô như đắm mình trong ánh sáng vàng ấm áp. Cô lập tức cảm nhận được một chút cảm giác nhàn nhã hiếm hoi trong cuộc sống bận rộn.
Kỳ nghỉ vẫn còn rất dài. Hạ Mạt suy nghĩ xem có nên đi du lịch đâu đó để tận hưởng kỳ nghỉ không.
Hạ Mạt mở điện thoại, bắt đầu lập kế hoạch và tìm kiếm những điểm đến phù hợp để tham quan trong mùa này.
Không biết là do dữ liệu lớn dựa trên vị trí địa lý hiện tại của cô đề xuất. hay vì Hải Thành vốn là một thành phố du lịch kinh tế phát triển, mà các điểm đến được gợi ý đều nằm trong Hải Thành.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!