Hạ Mạt cảm thấy Diệp Dao Dao nói rất đúng, đúng là trời muốn diệt cô.
Trong số rất nhiều người dùng trên ứng dụng hẹn hò thì xác suất ngẫu nhiên ghép đôi với sếp của mình phải gọi là một trên một triệu phần trăm, ấy vậy mà lại xảy ra trên người cô, không phải là trời muốn diệt cô thì là gì.
Tắm xong, cô nằm trên giường mà mãi vẫn không thể bình tĩnh lại.
Tại sao L lại là tổng giám đốc Lục!
Trên đời này có biết bao nhiêu đàn ông, tại sao lại là tổng giám đốc Lục!
Khi biết L cũng làm việc ở Tập đoàn Lục thị thì cô đã thử đoán thân phận của L, lúc đó cô nghi ngờ L có thể là chữ cái đầu tiên trong tên thật của anh. Cô đối chiếu với danh sách nhân viên của Tập đoàn Lục thị, hầu như tất cả những người đàn ông có chữ cái đầu tiên là L đều bị cô nghi ngờ, chỉ duy nhất không nghi ngờ đến tổng giám đốc Lục.
Thậm chí ngay khi nhìn thấy tên của tổng giám đốc Lục, cô đã loại trừ anh.
Hèn chi tổng giám đốc Lục thường xuyên nhìn cô với vẻ mặt khó hiểu, trên mặt mang theo nụ cười nửa vời.
Hèn chi hôm đó cô đưa áo sơ mi cho L, tổng giám đốc Lục lại đột nhiên xuất hiện từ căn hộ.
Hèn chi áo sơ mi mà tổng giám đốc Lục mặc lại giống hệt áo mà cô mua cho L.
Nhiều sự trùng hợp như vậy, cô lại chưa từng nghi ngờ tổng giám đốc Lục chính là L.
Hạ Mạt thật muốn chết vì sự ngu ngốc của chính mình.
Cô nhìn chằm chằm lên trần nhà hối hận hồi lâu, Hạ Mạt hít sâu một hơi, cô không nhịn được mở trang trò chuyện với L trên ứng dụng hẹn hò. Cô muốn xem thử mình còn cơ hội cứu vãn không.
Vừa nhìn, Hạ Mạt tối sầm mặt mày, suýt chút nữa ngất xỉu.
Ngoại trừ những ngày đầu mới ghép đôi với L, khi lời nói của cô vẫn giữ được sự lý trí và lịch sự cơ bản. Sau đó phong cách của cô bắt đầu dần lệch lạc, mỗi ngày đều nói nhảm nhí với L, không phải than phiền về sếp thì lại như một kẻ háo sắc thèm muốn thân thể của đối phương.
Hạ Mạt càng xem càng thấy lạnh lẽo, nhưng cơ thể lại nóng bừng vì xấu hổ vô cùng, vừa nóng vừa lạnh, chiếc chăn trong ngực bị vò nát.
Thật sự không thể đối mặt với đoạn hồi ức đáng xấu hổ này, Hạ Mạt ôm chăn lăn qua lăn lại trên giường vài vòng. Sau đó thoát khỏi trang trò chuyện, ngón tay nhấn giữ ứng dụng chuẩn bị xóa thì dừng lại. Trong đầu cô hiện lên hình ảnh thư thả và vui vẻ khi mỗi ngày chia sẻ tâm sự với L trong khoảng thời gian này.
Do dự một lát, trong đầu cô lập tức hiện lên khuôn mặt nửa cười nửa không của tổng giám đốc Lục. Hạ Mạt nhắm mắt lại, cuối cùng cô nhấn xóa, gỡ cài đặt ứng dụng.
Tòa nhà Ngự Cảnh.
Lục Nghiễn Lễ vừa kết thúc một cuộc họp qua điện thoại, anh đứng dậy đi vào bếp rót nước.
Đã mười một giờ rưỡi, Hạ Mạt đã hứa tối nay sẽ chia sẻ chuyện trong ngày trên ứng dụng với anh nhưng giờ lại không có động tĩnh gì.
Tình huống này nằm trong dự đoán của Lục Nghiễn Lễ, sau khi biết anh là Lục Nghiễn Lễ, Hạ Mạt không thể nào chủ động nhắn tin cho anh như trước nữa.
L: [Chào buổi tối.]
Lục Nghiễn Lễ nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại một lúc, Hạ Mạt không trả lời.
Anh đặt điện thoại xuống rồi đi vào phòng tắm.
Tắm xong đi ra, Lục Nghiễn Lễ một tay dùng khăn lau mái tóc ướt, một tay anh cầm điện thoại trên bàn lên nhìn, vẫn không thấy Hạ Mạt trả lời.
Anh ngồi xuống ghế sofa, ánh mắt liếc nhìn chậu hoa linh lan bên giường.
Lục Nghiễn Lễ thoát khỏi ứng dụng trò chuyện, anh mở WeChat tìm tên Hạ Mạt.
Lục Nghiễn Lễ: [Thư ký Hạ, hoa linh lan chăm sóc như thế nào?]
Hai phút sau, Lục Nghiễn Lễ nhận được tin nhắn trả lời của Hạ Mạt trên WeChat.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!