Hạ Mạt có thể hiểu tại sao mẹ cô lại có suy nghĩ như vậy. Cô sinh ra và lớn lên ở một thị trấn nhỏ, ở đó những người trẻ tuổi thường kết hôn sớm. Hầu như những cô gái cùng tuổi với Hạ Mạt đều đã kết hôn và có con rồi.
Đây là sự va chạm giữa tư tưởng của thế hệ trẻ và quan niệm của thế hệ trước, không ai có thể thuyết phục được đối phương đồng tình với quan điểm của mình. Người trong gia đình không thể nói chuyện bằng những lý lẽ lớn lao.
"Con phải tranh thủ lúc còn trẻ mới dễ chọn được một người đàn ông tốt. Con biết không, bây giờ không tìm thì sau này toàn là đàn ông do người khác chọn bỏ lại thôi."
Hạ Mạt không cãi lại mẹ mà thuận theo lời của bà ấy để dỗ dành: "Vâng, con biết rồi, gặp được người phù hợp thì con sẽ thử hẹn hò xem sao."
Lâm Ninh phàn nàn: "Lần nào con cũng nói cho có như vậy. Năm trước con cũng nói thế đấy, nói với mẹ là sẽ tìm bạn trai mà đến giờ vẫn chưa thấy đưa ai về nhà đâu."
Hạ Mạt cười nói: "Mẹ à, tìm bạn trai đâu phải như chọn bắp cải ở ngoài đường đâu mà nói có là có ngay vậy được. Chuyện kết hôn là chuyện cả đời, con phải chọn lựa cẩn thận chứ."
"Đừng có cợt nhả với mẹ."
"Con biết rồi mà." Không đợi Lâm Ninh nói hết, Hạ Mạt đã ngắt lời: "Cợt nhả với mẹ chẳng có tác dụng gì, phải tập trung đi tìm bạn trai đúng không mẹ?"
Lâm Ninh: "Đừng lúc nào cũng nói con biết rồi như vậy, phải hành động thực tế đi."
"Vâng, vâng, con sẽ nỗ lực hành động thực tế." Từ đầu đến cuối Hạ Mạt đều thuận theo lời mẹ, khiến bà ấy không có lý do nào nữa.
"Thôi được rồi, hôm nay không nói chuyện này nữa, con nghỉ sớm đi."
Hạ Mạt ngoan ngoãn đáp: "Vâng, mẹ cũng nghỉ sớm nhé."
Kết thúc cuộc gọi, Hạ Mạt đặt điện thoại xuống rồi cầm đồ ngủ đi vào phòng tắm. Tắm rửa xong, cô lên giường nằm, trước khi ngủ còn kiểm tra điện thoại một lượt, chắc chắn rằng Lục Nghiễn Lễ không có dặn dò gì về công việc thì cô mới yên tâm đi ngủ.
Hôm sau, Lục Nghiễn Lễ không có mặt ở công ty, công việc của Hạ Mạt nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Còn một tiếng nữa mới hết giờ làm, công việc trong tay cô đã gần như hoàn thành, cô xem lại bản báo cáo vừa viết trên màn hình máy tính một lượt, xác nhận không có sai sót gì thì mới gửi vào email của Lục Nghiễn Lễ, chờ anh phê duyệt.
Hiếm khi đi làm lại rảnh rỗi như vậy, Hạ Mạt ngả lưng tựa vào ghế, cầm cốc nước ở trước mặt lên uống một ngụm rồi lấy điện thoại nhắn tin cho L.
[Hôm nay sếp không có ở đây, cuối cùng cũng có thể chơi điện thoại rồi.]
Dường như L không hiểu được điều nhỏ nhặt này của cô: [Sếp ở đó thì không được chơi điện thoại sao?]
Hạ Mạt: [Tất nhiên lúc sếp ở công ty thì không thể chơi điện thoại được rồi. Sếp là nhà tư bản, chơi điện thoại ngay trước mặt sếp là điều tối kỵ ở nơi làm việc đấy.]
L không đồng tình với quan điểm của cô: [Chỉ cần hoàn thành công việc trong phạm vi của mình, chơi điện thoại trong thời gian rảnh cũng chẳng sao cả.]
Hạ Mạt thở dài, đầy oán thán: [L, anh không phải sếp của tôi nên anh không biết được đâu, sếp của tôi đúng là b**n th**.]
Đối phương im lặng một lúc rồi hỏi: [Như thế nào?]
Hạ Mạt lập tức gõ tin nhắn: [Anh ấy là một người cuồng công việc. Một năm có ba trăm sáu mươi lăm ngày, gần như ngày nào cũng tăng ca đến tận khuya, mà hôm sau vẫn tràn đầy năng lượng, tiếp tục làm việc chăm chỉ. Cũng không biết anh ấy lấy đâu ra nhiều năng lượng như thế nữa.]
Sếp không nghỉ, đương nhiên cô là thư ký thì cũng phải theo anh ấy tăng ca điên cuồng cả ngày lẫn đêm.
Hạ Mạt: [Làm việc dưới quyền của anh ấy, chỉ có một núi việc làm không hết, lấy đâu ra thời gian rảnh chứ. Nếu cứ tiếp tục thế này thì tôi thật sự lo sợ một ngày nào đó mình sẽ đột quỵ ngay tại chỗ làm mất.]
L: [Nếu cô cảm thấy công việc vượt quá khả năng chịu đựng, áp lực lớn thì tại sao không phản ánh với sếp của mình?]
Hạ Mạt cảm thấy đối phương câu này chắc chắn chưa từng bị xã hội vùi dập. Trong xã hội ngày nay, ai mà dám than phiền áp lực công việc với sếp cơ chứ.
Hạ Mạt: [L à, anh ngây thơ thật đấy. Nói với sếp rằng mình đang phải chịu áp lực lớn sẽ không khiến sếp đồng cảm với mình đâu. Sếp sẽ chỉ nghĩ rằng năng lực của anh không đủ, sau đó lạnh lùng bảo rằng nếu không thể đảm nhiệm được phần công việc này thì ngay từ đầu đừng tốn thời gian để ứng tuyển vào vị trí này.]
Nhớ lại ba năm trước, lúc đi phỏng vấn, Lục Nghiễn Lễ từng nhìn ra sự căng thẳng của cô và lạnh lùng hỏi cô tại sao lại lãng phí thời gian, Hạ Mạt không khỏi rùng mình.
Hạ Mạt: [L, tôi nói nhỏ cho anh một bí mật nhé.]
L: [Cô nói đi.]
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!