Chương 38: (Vô Đề)

Hạ Mạt đang từ từ thu mình, trượt xuống ghế thì bỗng khựng lại. Ngón tay cô bối rối nắm chặt lấy quyển thực đơn.

Cuốn thực đơn đã chắn tầm mắt cô, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt của Lục Nghiễn Lễ đang bao phủ toàn thân mình. Ánh mắt ấy như một ngọn lửa, đốt cháy toàn thân cô, khiến cô cảm thấy nóng bừng, chỉ muốn tìm một cái hố để tự chôn mình ngay tại chỗ.

Trong lòng Hạ Mạt như có một trận chiến dữ dội, đủ loại cảm xúc xáo trộn không ngừng khiến cô khó lòng đối diện với thực tại, nhưng lại không thể thực sự tìm đến cái chết.

Cuộc sống vẫn phải tiếp tục. Hạ Mạt cố gắng điều chỉnh hơi thở, buộc bản thân phải bình tĩnh lại.

"Summer."

Lục Nghiễn Lễ lại gọi cô một tiếng, giọng điệu bình thản không mang theo bất kỳ cảm xúc nào.

Thế nhưng Hạ Mạt vẫn cảm nhận được sự sỉ nhục tr*n tr** từ giọng nói vô cảm ấy. Bởi hôm nay từ lúc gặp mặt đến giờ, anh luôn gọi cô bằng cái tên trên mạng xã hội là Summer, thay vì gọi bằng tên thật của cô.

Anh rõ ràng biết tên thật của cô, nhưng vẫn cố tình gọi cô là Summer.

Thật quá cố ý!

Hạ Mạt thực sự không thể nghe nổi cái tên Summer này. Cái tên đó như một lời nguyền, không ngừng nhắc nhở cô rằng, người bạn trên mạng mà cô ngày ngày tâm sự, than phiền về tổng giám đốc Lục, lại chính là tổng giám đốc Lục đang ngồi trước mặt cô lúc này.

Hạ Mạt từ từ ngẩng đầu lên khỏi thực đơn, cố gắng nặn ra một nụ cười gượng gạo, lấy hết can đảm, giọng nhỏ như muỗi kêu: "Tổng giám đốc Lục, anh cứ gọi tôi là thư ký Hạ là được rồi."

Lục Nghiễn Lễ nhàn nhạt đáp: "Bây giờ đang là ngoài giờ làm việc, không cần dùng cách gọi trong công ty. Em cũng không cần gọi tôi là tổng giám đốc Lục, cứ thoải mái đi."

Không gọi anh là tổng giám đốc Lục thì gọi là gì? Chẳng lẽ gọi thẳng tên anh sao?

Lục Nghiễn Lễ?

Hạ Mạt nào có gan trực tiếp gọi tên anh. Cô lập tức lên tiếng: "Dù là đang ngoài giờ làm thì anh vẫn là tổng giám đốc Lục. Sao tôi có thể tùy tiện thất lễ với anh được chứ?"

"Em thích gọi thế nào thì cứ gọi thế ấy." Lục Nghiễn Lễ thu ánh mắt đang đặt trên người cô lại, cúi đầu chậm rãi lật xem thực đơn.

So với dáng vẻ nhàn nhã của Lục Nghiễn Lễ thì Hạ Mạt cảm thấy mình như đang ngồi trên đống gai, cô dường như còn nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch trong lồng ngực. Cô lại hít sâu một hơi, cố gắng trấn tĩnh bản thân.

Trong phòng riêng, bầu không khí rơi vào im lặng, chỉ còn lại tiếng Lục Nghiễn Lễ lật giở thực đơn.

Hạ Mạt thấy cổ họng khô khốc, cô l**m môi, ánh mắt nhìn về phía ấm trà bằng sứ trắng đặt giữa bàn.

Lục Nghiễn Lễ dường như nhận ra ánh mắt của cô, anh liền đưa tay cầm lấy ấm trà.

Hạ Mạt vội vàng đứng dậy: "Tổng giám đốc Lục, để tôi rót cho ạ."

Lục Nghiễn Lễ không nhìn cô, bàn tay anh thon dài, các khớp xương rõ ràng cầm lấy ấm trà, từ tốn rót nước trà xanh nhạt trong suốt vào chén trà rồi tự mình đưa chén đưa cho cô.

Hạ Mạt vô cùng lo sợ, hai tay cô cẩn thận nhận lấy: "Cảm ơn tổng giám đốc Lục."

Cô cầm chén trà, nhấp một ngụm.

"Tôi nhớ em thích gọi tôi là anh trai." Lục Nghiễn Lễ buông một câu bâng quơ.

"Khụ…"

Tay Hạ Mạt run lên một chút, suýt làm đổ chén trà. Khuôn mặt vốn đang dần bình tĩnh trở lại của cô bỗng đỏ bừng vì xấu hổ.

Lục Nghiễn Lễ khẽ nâng mắt, đôi mắt sâu thẳm nhìn chăm chú vào cô.

Dưới ánh mắt của anh, bờ vai mảnh khảnh của Hạ Mạt bất giác co lại. Cuốn thực đơn vốn vừa được cô đặt trên bàn lại một lần nữa được dựng đứng lên, che kín gương mặt đỏ bừng của cô, chỉ còn lộ ra đôi tai nhỏ xinh cũng đỏ ửng.

Khóe môi Lục Nghiễn Lễ không kìm được khẽ cong lên, ánh mắt lướt qua thực đơn, cất giọng hỏi: "Summer, em muốn ăn gì? Sườn heo kho có được không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!