Hạ Mạt khẽ nhếch môi, trên mặt nở một nụ cười.
Nhìn tin nhắn L gửi tới, cô xác nhận đi xác nhận lại rằng anh đúng có ý muốn hẹn gặp cô vào ngày mai. Sợ anh đổi ý nên cô lập tức đồng ý ngay: [Được, ngày mai em sẽ mặc chiếc váy này để gặp anh.]
Đột nhiên, cô không kìm được sự tò mò mà hỏi anh: [L, tại sao anh lại đột nhiên muốn gặp em?]
Tại sao đột nhiên anh lại muốn gặp cô?
Lục Nghiễn Lễ ngồi sau bàn làm việc, nghiêng đầu nhìn qua kính cửa sổ. Ánh mắt anh dừng lại ở bó hoa hồng đỏ rực rỡ bắt mắt trên bàn làm việc của Hạ Mạt.
Đó là bó hoa cô cố tình để lại văn phòng, đặt ở nơi ai cũng nhìn thấy. Mục đích là để anh biết rằng, cô có bạn trai rồi, để anh từ bỏ ý định với cô.
Mặc dù anh thừa biết bó hoa ấy chỉ là màn kịch do cô tự biên tự diễn, là do cô mua về rồi giả vờ như được bạn trai tặng. Nhưng phản ứng của cô hôm nay đủ để anh nhận ra rõ một điều rằng với trạng thái hiện tại của anh và cô, anh hoàn toàn không thể tiến gần thêm dù chỉ một bước.
Chỉ khi mang danh nghĩa L, anh mới có thể chiếm được tình cảm của cô.
Anh cảm nhận được rằng, cô ngày càng dựa dẫm vào L.
Cô càng dựa dẫm vào L thì sẽ càng kháng cự sự quan tâm của Lục Nghiễn Lễ. Bởi vì trong tâm trí cô, L đã chiếm trọn vị trí của một người bạn trai. Nhưng anh không thể mãi mãi chỉ là một nhân vật L ảo trên mạng. Anh không muốn khi anh quan tâm cô, đến cả một thân phận rõ ràng cũng không có.
Anh cũng không muốn khi cô đối diện với anh chỉ toàn là áp lực và sự căng thẳng.
Anh muốn cô biết được rằng, Lục Nghiễn Lễ chính là L, là người vẫn luôn trò chuyện cùng cô mỗi ngày. Ngoài thân phận là cấp trên của cô, anh còn có thể trở thành người bạn trai để cô chia sẻ mọi tâm sự.
Anh nghĩ, có lẽ bản thân đã bị mê hoặc nên mới để cảm xúc bị những chiêu trò nhỏ nhặt của cô dẫn dắt như vậy.
Lục Nghiễn Lễ ngả người tựa vào lưng ghế, nhắm mắt, day nhẹ chân mày.
Hạ Mạt chăm chú nhìn màn hình điện thoại, đợi hai phút mà vẫn không nhận được phản hồi từ anh, cô bắt đầu có chút hối hận vì đã hỏi câu hỏi đó.
Anh đã quyết định hẹn gặp cô vào ngày mai, vậy mà cô còn hỏi tại sao anh muốn gặp. Nhỡ đâu trong lúc suy nghĩ, anh lại sinh ra do dự nào đó và không muốn gặp cô nữa thì sao?
Đang lúc Hạ Mạt âm thầm tự trách, cửa sổ trò chuyện bật lên tin nhắn từ L: [Muốn em biết anh là ai.]
Hạ Mạt càng thêm tò mò, không nhịn được mà tiếp tục hỏi: [Em đã từng gặp anh ở công ty sao?]
L dường như muốn giữ chút bí ẩn nên không nói thêm nhiều: [Ngày mai em sẽ biết.]
Câu nói ấy khiến Hạ Mạt tràn ngập mong đợi cho ngày mai.
Hạ Mạt: [Ngày mai chúng ta hẹn gặp ở đâu?]
L hỏi ý kiến cô: [Em muốn hẹn ở đâu?]
Ban đầu, Hạ Mạt định bảo L chọn nhà hàng, nhưng khi gõ được nửa câu thì cô chợt nhận ra đây là lần đầu tiên hai người gặp mặt. Lần đầu gặp mặt thì cô tự chọn nhà hàng sẽ tốt hơn.
Gần khu căn hộ của cô có một trung tâm thương mại, trong đó có một nhà hàng trang trí rất đẹp, món ăn cũng ngon, lại cách nhà cô không xa.
Hạ Mạt gửi địa chỉ nhà hàng cho L.
L: [Anh sẽ đặt một phòng riêng.]
Điều này ngầm hiểu rằng bữa ăn này là do anh mời.
Hạ Mạt không tranh phần thanh toán: [Trong trung tâm thương mại đó có một rạp chiếu phim. Gần đây đang chiếu một bộ phim mới, chúng ta ăn xong có thể cùng đi xem được không?]
L: [Ừm.]
Sau khi thảo luận xong lịch trình cho ngày mai, Hạ Mạt càng thêm phần mong đợi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!