Chương 36: (Vô Đề)

Chưa đầy vài phút sau, điện thoại nội tuyến trên bàn làm việc reo lên. Hạ Mạt nhanh chóng nhấc máy.

"Thư ký Hạ." Giọng Lục Nghiễn Lễ nhàn nhạt vang lên: "Mang máy tính của cô vào đây."

Đây là ngữ điệu chuẩn bị giao công việc.

"Vâng, tổng giám đốc Lục."

Cúp máy, Hạ Mạt lập tức rút nguồn máy tính xách tay của mình. Cô ôm máy tính bước tới trước cửa văn phòng của Lục Nghiễn Lễ, gõ cửa rồi bước vào.

"Tổng giám đốc Lục."

Lục Nghiễn Lễ đang lật xem tài liệu. Hạ Mạt bước đến trước mặt anh rồi khẽ gọi anh.

Lục Nghiễn Lễ ngước mắt nhìn cô một cái, lấy từ bên cạnh một chiếc túi đưa cho cô.

Đó là chiếc túi mà Trần Thành vừa mới mang đến. Một chiếc túi màu đen không có bất kỳ ký hiệu nào, khiến người ta không thể đoán được bên trong đựng gì.

Hạ Mạt nhận lấy túi, không nhìn vào bên trong. Ánh mắt cô vẫn nhìn về phía Lục Nghiễn Lễ, chờ anh giao việc.

"Thay đi." Lục Nghiễn Lễ nói.

Thay?

Hạ Mạt cúi đầu nhìn vào trong túi, phát hiện bên trong là một đôi dép nữ.

Hạ Mạt thoáng ngây người: "Tổng giám đốc Lục, ý của anh là?"

Lục Nghiễn Lễ khẽ gật đầu, xác nhận suy đoán trong lòng cô: "Thử thay dép xem có vừa không."

Hạ Mạt mím môi, giọng điệu khó xử: "Tổng giám đốc Lục, chuyện này không thích hợp thì phải?"

Ánh mắt sâu thẳm của Lục Nghiễn Lễ nhìn thẳng vào cô, giọng nói bình thản: "Không thích hợp chỗ nào?"

Hạ Mạt nói: "Ở công ty làm sao có thể mang dép ạ?"

Lục Nghiễn Lễ hơi nhướng mày: "Công ty có quy định không được mang dép à?"

"…"

Tập đoàn Lục Thị thực sự không có quy định rõ ràng rằng nhân viên không được mang dép đi làm, nhưng mọi người đều tự giác không mang. Các phòng ban khác thì Hạ Mạt không biết, nhưng ở văn phòng tổng giám đốc nơi cô làm việc ba năm qua, chưa từng thấy ai mang dép lê đi làm cả.

"Sếp Lục…"

Hạ Mạt còn định nói thêm điều gì đó.

Khóe môi Lục Nghiễn Lễ nhếch lên một nụ cười, giọng nói nhẹ nhàng và ôn hòa: "Cần tôi giúp cô thay không?"

"Không cần đâu, tổng giám đốc Lục." Hạ Mạt cười: "Tôi tự thay được."

Hạ Mạt xách theo chiếc túi đến bên cạnh sofa, đặt chiếc máy tính lên bàn trà.

Cô ngồi xuống sofa, đặt đôi dép sang một bên. Hạ Mạt cúi đầu nhìn xuống chân mình, do dự nghĩ: liệu mình thay giày ngay trước mặt tổng giám đốc Lục thế này có phải không tốt lắm không?

Nhưng ra ngoài thay giày trước mặt bao nhiêu đồng nghiệp cũng không ổn chút nào.

Hạ Mạt nghiêng mặt nhìn về phía tổng giám đốc Lục, vừa khéo bắt gặp ánh mắt nửa như cười, nửa như không của anh.

Trong lòng Hạ Mạt thầm oán trách người này giả công làm tư. Nhưng quan to hơn một bậc đè chết người, huống chi đối phương còn là sếp lớn của tập đoàn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!